Khoảnh khắc khi điểm của Trương Giác được đưa ra, Tôn Thiên lập tức bắt tay với những người xung quanh, không ít người nói "Chúc mừng chúc mừng" với ông, Tôn Thiên cười ha ha nhận hết toàn bộ lời chúc.
Giang Triều Thăng cao hứng nói: "Đây là tấm huy chương trong trận chung kết đơn nam đầu tiên của nước ta, chúc mừng Trương Giác, năm đầu tiên khi tiến vào tổ thiếu niên đã tạo nên trang sử mới.
"
Triệu Ninh giọng mang ý cười: "Đúng, chúc mừng Trương Giác, vị tiểu tướng 13 tuổi này thực sự rất có năng lực, tôi tin rằng cậu ấy có thể tiếp tục lập được nhiều thành tích hơn nữa trong tương lai.
"
Các trụ cột của tổ thiếu niên trong nước như Kim Tử Tuyên, Phàn Chiếu Anh, Thạch Mạc Sinh, Mễ Viên Viên, Lục Hiểu Dung đều hưng phấn mà nhảy lên.
Quá tốt rồi! Đơn nam thôn Thỏ cuối cùng cũng đã có người bước lên bục vinh quang của trận chung kết nha!
Mễ Viên Viên che ngực thở mạnh: "Làm tớ sợ muốn chết, lúc nhìn thấy cậu ấy vươn mình tớ thiếu chút nữa cho là Trương Giác ngã lăn quay rồi , may mà cậu ấy phản ứng nhanh.
"
Thạch Mạc Sinh đầy mặt bội phục: "Cậu ấy tiến bộ thiệt nhanh nha, rõ ràng trong trận đấu thử nghiệm kia thì cú nhảy lợi hại nhất là 3lz+3T, bây giờ lại có thể nhảy được 3A, các người thấy không, cái khom người dùng tư thế Biellmann xoay người lúc cuối cùng của cậu ấy lấy được cấp 4 đó!"
Cấp độ 4 là xếp hạng cao nhất có thể nhận được cho động tác xoay tròn và động tác chân, nó thường dành riêng cho tuyển thủ hạng nhất quốc tế, kể từ khi Trương Giác tham gia thi đấu chính thức cho đến bây giờ, động tác xoay và động tác chân vẫn luôn dao động ở cấp 2 cấp 3, ngày hôm nay xem như là một đột phá mới.
Nhưng đối với một đứa nhỏ như Thạch Mạc Sinh, người còn chưa lao ra đấu trường quốc tế mà nói, những cú xoay và động tác chân ở cấp 3 đã được cho là lợi hại, thì cấp 4 chính là một vị thần vĩ đại.
Trương Giác có thể vào năm đầu tiên tiến vào tổ thiếu niên tạo ra được một thành tích tốt như vậy, những nhà lãnh đạo chắc là sẽ vui đến phát điên.
Kim Tử Tuyên yên lặng ngồi vào chỗ của mình, Phàn Chiếu Anh hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
"Không có, chính là cảm thấy! " Kim Tử Tuyên cười khổ một tiếng, "Tôi cảm thấy thể thao cạnh tranh thực sự là lĩnh vực của thiên tài, trước đây tôi đã từng nghiền ép người khác bằng tài năng của mình, ngay cả khi tâm lý của tôi gần như là bị cậu đè nặng trên đỉnh đầu, tôi cũng không bao giờ cảm thấy rằng mình sẽ không lên được vị trí cao hơn.
"
Phàn Chiếu Anh nói thêm: "Nhưng bây giờ xuất hiện một Trương Giác có thiên phú cao hơn, cậu thấy rằng mình không thể ở trong vùng an toàn của bản thân để điều chỉnh tâm lý của mình một cách từ từ nữa.
"
Tốc độ thăng tiến của Trương Giác quá nhanh, nếu như không nỗ lực, Kim Tử Tuyên thậm chí ngay cả bóng lưng của cậu cũng không chạm được.
Thấy Kim Tử Tuyên trầm mặc không nói, Phàn Chiếu Anh dùng giọng nói ấm áp khuyên hắn: "Thư giản đi, cậu cũng nói lĩnh vực này thuộc về thiên tài, một đám thiên tài tranh đấu, đến cuối cùng vẫn là xem ai chiến đấu mạnh hơn, cậu xem Trương Giác mới 13 tuổi, lần này thi đấu đã thành dạng gì, cậu ấy phải uống thuốc giảm đau mới có thể lên sân, mà vận động viên như cậu ấy trong từng hạng mục thi đấu là có rất nhiều.
"
Mọi người đều là vận động viên trong thể chế, lần này Trương Giác mang chấn thương ra trận không phải bí mật, mà cái tư thế xoay người Biellmann một tay kia đã được kéo lên trong hoàn cảnh như vậy.
Tư thế Biellmann vốn là dùng thắt lưng để chống đỡ, cũng không biết hiệu quả của thuốc giảm đau có thể chống chọi được sự hành hạ cơ thể của cậu ấy hay không.
Thuốc giảm đau đã không chống đỡ được.
Vẫn là tấm thảm yoga quen thuộc, vẫn là túi chườm đá quen thuộc, Trương Giác nằm úp sấp, ông cậu ngồi xổm xuống thư giản cơ bắp đùi và cẳng chân, miệng thì không ngừng càm ràm.
"Con coi cái vòng eo nhỏ xíu này của mình đi, đứa nhỏ xui xẻo bị căng cơ thắt lưng khi mới 13 tuổi, sau này thì phải làm sao đây, tiếp theo đừng có mà tập luyện nữa, lo mà ở nhà hai tuần nghỉ ngơi cho tốt đi, đem thân thể dưỡng cho tốt mới là quan trọng nhất.
"
Trương Giác nằm úp sấp, trong miệng ngậm ống hút, cậu hút một cái, sô cô la âm ấm vào miệng, độ nóng và ngọt không đủ để cho cậu hưởng thụ, giọng điệu nói chuyện mềm nhũn.
"Nhưng tháng sau là tham gia giải vô địch quốc gia rồi, cậu kêu con nghỉ một hơi nửa tháng, ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu giải vô địch quốc gia thì làm sao bây giờ?"
Cậu nhớ rằng thành tích của giải vô địch quốc gia khá quan trọng đối với đội tuyển tỉnh, những nhà lãnh đạo đều trông mong vận động viên nhà mình sẽ có thành tích tốt, huấn luyện viên trưởng Tống bình thường chăm sóc cậu như vậy, Trương Giác thực sự rất xấu hổ nếu như bị loại trong một dịp quan trọng như thế.
Thẩm Lưu cởi giày nắm chân đứa nhỏ, lúc này hòa ái nói: "Em nếu như không được chăm sóc tốt thì có lẽ ngay cả trạng thái của giải vô địch thiếu niên thế giới cũng sẽ bị ảnh hưởng, so với huy chương vàng trong nước thì anh nghĩ bác Tống càng muốn nhìn thấy em về nhà với tấm huy chương vàng trong sự kiện hạng A hơn.
"
Thật ra Thẩm Lưu cũng muốn nói Trương Giác đúng là một đứa nhỏ xui xẻo, nhìn cậu mỗi lần thi đấu không phải say máy bay thì là phát sốt, hoặc là bị thương ở thắt lưng, tỉ mỉ tính toán một chút, lần duy nhất cậu thi đấu với phong độ cao nhất chỉ có trận đấu thử nghiệm và bài thi ngắn ngày hôm kia.
Đúng rồi, trạng thái của cậu toàn full trong bài thi ngắn, nhưng đến cuối cùng lại xuất hiện một chút sai sót, chẳng trách không ít người đều nói tính ổn định của Trương Giác không tốt, mà cho dù sai lầm thì đứa nhỏ này cũng suýt nữa phá kỷ lục với thành tích cao ngất ngưởng.
Các môn thể thao thi đấu vĩnh viễn không thể tách rời khỏi chấn thương, bởi đây là thứ thử thách giới hạn cơ thể con người, trước đây có một nhà vô địch Olympic đã nói rằng ngay cả khi bạn đưa ra một cách bố trí có thể phá kỷ lục thế giới thì cũng khó có thể đảm bảo chắc chắc nhận được một tấm huy chương vàng, bởi vì bạn đang bứt phá thì đối thủ của bạn cũng đang bứt phá.
Rất nhiều vận động viên hàng đầu nhắm đến vị trí quán quân đã sẵn sàng đạt kỷ lục thế giới trong quá trình luyện tập, cách bố trí đỉnh cao của Trương Giác là hướng về sự phá kỷ lục, chỉ là kém một chút vận may.
Đây chính là tùy thuộc vào số mệnh đi, từ khi Trương Giác rút thăm lần nào cũng rút ra lượt thi đấu tệ nhất, Thẩm Lưu đã không còn trông mong gì vào vận may của cậu nữa, bây giờ những gì hắn có thể làm là hỗ trợ Trương Tuấn Bảo, ấn Trương Giác nghỉ ngơi thật tốt.
Dương Chí Viễn nghe vậy cười hề hề: "Hiếm thấy hiếm thấy, trước đây khi tôi còn ở đội tuyển tỉnh, mãi là chúng tôi ra sân thi đấu trượt băng đôi, trượt đơn luôn ngẩn người nhìn bóng lưng chúng tôi, không ngờ rằng máy ảnh DSLR nam đã trở thành ngôi sao hy vọng trong đội rồi.
"
Trương Tuấn Bảo lộ vẻ đắc ý: "Cái này gọi là thế sự khó lường, trượt băng đôi các anh trượt băng quá lâu rồi, đơn nam chúng tôi cũng phải quật khởi chứ.
"
Trương Giác nằm úp sấp, tâm lý phùn tào, thôi đi, mãi cho đến khi cậu trọng sinh thì đơn nam vẫn nằm liệt giữa đường như cũ, nội dung trượt băng đôi ở Trung Quốc vẫn là hạng mục gồng gánh.
Dương Chí Viễn dán cho Trương Giác một miếng thuốc cao mới, lại không chịu cho cậu thêm thuốc giảm đau, lý do là thi đấu đều kết thúc rồi, đau thì đau đi, uống ít thuốc sẽ đỡ bớt gánh nặng cho gan thận.
Bác sĩ của đội cho biết: "Các vận động viên có nhiều chấn thương như vậy, không phải nhịn không được thì tôi cũng không dễ dàng kê thuốc giảm đau, đỡ phải hình thành tính ỷ lại, thương thế của cậu cũng không nghiêm trọng, chăm sóc là tốt rồi, bây