"Cẩn thận chút nha, lão Tần hai ngày nay tính tình không tốt lắm.
"
Lúc Tần Tuyết Quân dựa vào tường ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy âm thanh lão Từ bạn cùng phòng, sau đó két một tiếng, cửa phòng bị mở ra, Tần Tuyết Quân tiện tay cầm một quyển sách《Nội khoa》quyển thứ tám ném một phát về phía cửa.
"Cút đi!"
Trương Giác nhạy bén tránh đi, gật đầu với Từ Chính Tùng: "Đúng thật là tình tính anh ấy rất không tốt thật.
"
Từ Chính Tùng trợn mắt ngoác mồm, sau đó bắt đầu kéo Trương Giác ra ngoài: "Bé con, nhóc tránh ra trước đi, lão Tần lên cơn điên rồi, trước đây cậu ta cũng không quăng đồ lung tung như thế.
"
Cuộc nói chuyện của bọn họ khiến Tần Tuyết Quân tỉnh táo hơn một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Giác đang lôi kéo với Từ Chính Tùng, cuối cùng Trương Giác không địch lại dáng người cao lớn của Từ Chính Tùng nên bị cưỡng ép kéo ra khỏi nhà.
Qua hồi lâu, Từ Chính Tùng ôi chao một tiếng.
"Nhóc con này sao lại cắn người chứ? Toi rồi, tôi sẽ không bị nhiễm vi khuẩn ăn thịt chứ?"
Trương Giác cũng là biết thường thức, cậu phản bác: "Tôi cũng không phải hải sản, bị cắn một cái sao lại có thể nhiễm vi khuẩn ăn thịt được?"
Hai người náo loạn một trận, Trương Giác quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt, nhớ lại cảnh tưởng vừa rồi, trong lòng đầy lo lắng và khó hiểu.
"Anh Tần đây là bị sao vậy?"
Từ Chính Tùng ngồi xếp bằng trên ghế sô pha: "Còn làm sao nữa? Tật xấu thông thường của sinh viên y khoa đó, đều phải vượt qua cửa ải này, nhóc cứ để bản thân cậu ấy chậm rãi lại là được.
"
Thấy Trương Giác lộ vẻ mờ mịt, Từ Chính Tùng thở dài: "Cậu ấy không có chuyện gì đâu, chuyện này trong nghề của chúng tôi là rất bình thường, cậu ấy có thể vượt qua được, nhóc đừng lo lắng.
"
Trương Giác chớp đôi mắt, ngồi xuống bên cạnh lão Từ: "Vậy nếu như anh ấy không vượt qua được thì sao?"
"Không qua được thì đổi nghề chứ sao.
"
Từ Chính Tùng ném cho Trương Giác một chai nước khoáng: "A, đừng nói là nhóc đến đây một chuyến, anh ngay cả một phần đồ nướng cũng không mời nhóc được, dù sao nhóc cũng là vận động viên, đợi chút nữa lấy cho nhóc một thanh sô cô la, sau đó anh sẽ đưa nhóc về.
"
Trương Giác cầm chai nước khoáng, không ngừng nhìn về phía cửa.
Từ Chính Tùng nói liên miên cằn nhằn: "Đều nói khuyên người học y thì sẽ bị thiên lôi đánh, cuối cùng cậu ta được đề cử đến khoa nhi thì cái người đề cử quả thực là ngũ lôi oanh, lần này lão Tần gặp một đứa nhỏ học tiểu học lớp 5, mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, mà cậu ta thì rất để ý đến mọi người, sau khi về nhà thì không ngừng lật qua các cuốn sách y học, muốn kéo dài tính mạng cho người ta, nhưng đáng tiếc chỉ là lãng phí công sức.
"
"Hai vị lão trưởng khoa gan mật và khối u cùng nhau liên thủ phẫu thuật cho đứa nhỏ, vừa mở bụng ra thì thấy trong đó đầy khối u, cuối cùng chỉ có thể đóng ổ bụng và nói rằng không cứu được, lão Tần lúc đó hỗ trợ, bị kích thích nên đã xin nghỉ đi về.
"
"Sinh lão bệnh tử của người trưởng thành thực ra có chút định mệnh, nhưng đứa nhỏ kia chỉ là một mặt trời chưa mọc, nghe nói học tập rất tốt, còn chưa kịp tỏa sáng thì đã mất đi, sau này anh tốt nghiệp cũng sẽ không theo khoa nhi, vẫn là tai mũi cổ họng hay nhãn khoa cho an toàn.
"
Nói tới đây, chàng trai mặt chữ điền cũng đỏ mắt.
Bác sĩ trị được bệnh không trị được mệnh, mà cha mẹ của bệnh nhi này vì liều mạng cứu con nên đã gom góp hết tiền để trị liệu, nhưng đứa nhỏ chính là dù cho uống thuốc hay châm cứu đều không nạp được, có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể chữa khỏi.
Ngay cả người ngoài cuộc như Trương Giác nghe được chuyện này cũng phải cảm thấy thẫn thờ, huống chi là người đã trải nghiệm như Tần Tuyết Quân.
Chỉ là không nghĩ tới vị bác sĩ thiên tài kia vào lúc còn là sinh viên cũng có một khoảng thời gian mê mang như vậy, sau đó hắn làm sao để thuyết phục mình vượt qua khó khăn này đây, kiên định tiếp tục bước trên con đường y học?
Nội tình trong đó Trương Giác đương nhiên không biết được, có thể là Tần Tuyết Quân cho mình một kỳ nghỉ, sau đó tự mình thông suốt đi.
Cậu ngồi hồi lâu thì đột nhiên đứng dậy mở cửa phòng, ngay cả Từ Chính Tùng cũng không kịp ngăn cản.
Trương Giác quăng tiếng thét của Từ Chính Tùng ra sau đầu, mới bước vào thì thấy Tần Tuyết Quân đang ngồi dưới sàn dựa vào tường, cúi thấp đầu, trên sàn nhà xung quanh đều là sách y học.
Cậu chậm rãi tiến lên, ngồi xổm trước mặt Tần Tuyết Quân, thì không có phản ứng thì đẩy hắn một cái.
"Anh Tần?"
Chờ một lát, người này là phát sốt rồi sao?
Sờ sờ trán, đúng là như vậy rồi.
Từ Chính Tùng cũng bị triệu hoán tới đây, cũng bị nhiệt độ trên người bạn cùng phòng làm cho hết hồn: "Này, tám phần mười là bị sốt cao rồi, Tiểu Ngọc đúng không, nhóc đến phòng khách lấy hộp y tế để trên đầu tủ lạnh đến đây đi, anh phải đo nhiệt độ cho cậu ấy.
"
Hắn vừa nói vừa muốn ôm Tần Tuyết Quân lên đặt lên trên giường, nhưng mà xét thấy Tần Tuyết Quân thường xuyên tập thể hình nên có một thân cơ bắp rắn chắc, việc vận chuyển là vô cùng khó khăn.
Khi Trương Giác đem hộp y tế tới thì người anh em này còn đang ngồi xổm thở hổn hển, cá sấu nhỏ tự mình tìm cái cặp nhiệt độ, vẩy vẩy, tiện tay nhét vào miệng bác sĩ Tần.
Thời điểm Tần Tuyết Quân mơ mơ màng màng, bên tai vang lên tiếng địa phương Sơn Đông của Từ Chính Tùng.
"38.
6 độ, nhưng mà anh nghĩ đó chỉ là một cơn sốt do lo lắng thôi, hẳn là sẽ không bị lây bệnh, nhóc có thấy sợ không, anh lấy cho nhóc cái khẩu trang?"
Có người đáp: "Không cần.
"
Trong phòng vang lên một trận âm thanh huyên náo, một lúc sau, một bàn tay lạnh lẽo mềm mại nhỏ nhắn sờ lên trán hắn, Tần Tuyết Quân nỗ lực mở mắt ra thì thấy Trương Giác nằm nhoài bên gối, nghiêng đầu nhìn hắn.
Đứa nhỏ này có một đôi mắt đen đẹp đẽ, trong suốt sáng ngời, ngậm lấy ý cười, bọn họ nhìn nhau một lúc, Trương Giác dùng mu bàn tay áp lên gò má hắn.
"Anh Từ nói anh một ngay nay không ăn gì, giờ đang đi mua cháo cho anh, anh cần phải ăn cái gì đó để lót dạ rồi mới có thể uống thuốc.
"
Tần Tuyết Quân mở miệng: "Xin lỗi.
"
"Không sao.
"
Trương Giác tự nhận mình đã là một người trưởng thành hơn hai mười tuổi, sao lại có thể so đo với một vị thành niên còn đang bị bệnh.
Cậu ngâm nga một bài hát rồi tiện tay dọn phòng cho bác sĩ Tần, cậu nhặt tất cả sách lên đặt lên trên bàn, một tấm thẻ đánh dấu trang bị tuột ra, đó là một chiếc lá phong đỏ, Trương Giác cầm nó lên thì mới phát hiện mảnh lá phong này được vẽ bằng chì màu.
Tần Tuyết Quân cuộn mình trong chăn, sự khô nóng trong lòng được tiếng hát du dương làm cho