Sanjomi ngồi bên trong khán đài, cõi lòng đầy mong đợi nhìn sân băng, trong mắt của nhiều người hâm mộ trượt băng, có lẽ giải vô địch thế giới được tổ chức vào nửa tháng sau sẽ có giá trị xem trực tiếp tại hiện trường hơn, nhưng đối với một người Nhật Bản như cô mà nói, màn trình diễn thương mại này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Khi thiên tai xảy ra, tất cả mọi người sẽ nỗ lực hết sức để giải cứu nạn nhân, mà những vũ công khiêu vũ trên bằng này cũng đang giúp đỡ đồng bào của mình theo cách của họ.
Là một thành viên của nhóm người hâm mộ Nhật Bản trong bộ môn trượt băng nghệ thuật, thời điểm như thế này nhất định là phải ủng hộ người trong nhà nha.
Thái thái Komiya bên cạnh nói rằng: "Nghe nói lần này mời không ít vận động viên nước ngoài tới đây, những người mà lúc này tới chỗ chúng ta biểu diễn đều là người tốt.
"
Sanjomi gật đầu tán thành: "Đúng vậy, nghe nói bên ban tổ chức chỉ chi trả chi phí đi lại thôi chứ không hề cấp thù lao cho họ.
"
Lúc này Aso quá kích động nói: "Bắt đầu rồi kìa!"
Một giọng nam trầm thấp vang lên khắp khán đài.
"Mọi người đã đợi lâu rồi, Love on Ice Tokyo Station 2011 sắp bắt đầu, vô cùng cảm ơn các vị khán giả đã đến đây, những người biểu diễn sẽ cố gắng hết sức để mang đến cho các bạn một mà trình diễn tuyệt vời.
"
Ngay sau đó, toàn khán đài tối sầm lại, chỉ có mấy ngọn đèn nhỏ duy trì tầm nhìn cơ bản, lúc này, một ngọn nến sáng lên.
Đó là một thiếu niên, mái tóc đen được buộc bằng dây cột tóc trắng tinh, trên người mặc một bộ quần áo trễ vai trắng như tuyết, dây tua rua thật dài lướt qua vai khi cậu trượt.
Sanjomi nhận ra cái thân ảnh này: "Cá sấu nhỏ? Bọn họ thế nhưng để cho tuyển thủ nước ngoài biểu diễn mở màn sao?"
Trương Giác một tay cầm cây nến, một tay che chở ánh nến trượt đến giữa sân băng, đặt ngọn nến xuống mặt băng, quay lưng ánh nến ngồi xổm xuống.
Một tiếng đàn dương cầm vang lên, ánh đèn sân khấu đột nhiên sáng lên chiếu vào người thiếu niên, cậu mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía ánh nến.
Thân ảnh mảnh khảnh đứng lên, khuôn mặt sạch sẽ mang theo nụ cười mỹ lệ, hai tay nhấc lên, như là nâng lên hi vọng.
Dù ngạc nhiên như thế nào trước thứ tự ra sân này, Trương Giác quả thật là ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, bộ trang phục biểu diễn màu trắng này quả thực rất phù hợp với ngoại hình và khí chất của đứa nhỏ.
Buổi biểu diễn chương trình từ thiện 311 của Trương Giác là ca khúc chủ đề《 Emma Paradiso (Cinema Paradiso) 》, nhưng nó là một phiên bản do nghệ sĩ dương cầm hiện đại William Joseph chơi.
Tiếng dương cầm lặng lẽ trôi, tình cảm nhẹ nhàng lại chân tình chồng lên từng lớp từng lớp với tiếng đàn, thiếu niên mảnh khảnh dang hai tay như một chú chim yến, dùng tư thế chim yến trượt qua nửa sân băng, băng đao trên mặt băng vẽ ra một đường hình bầu dục lớn.
Chú chim trắng tiên khí phiêu phiêu mềm mại nhảy một cái 3S, lúc tiếp băng vừa vặn kết hợp với tiếng đàn, có thể thấy được tuy rằng chuẩn bị vội vàng nhưng tiết mục này vẫn tinh xảo như cũ mà tràn ngập thành ý, đồng thời sự cảm nhận âm nhạc của người biểu diễn rất đáng kinh người.
Thực tế nếu như tiết mục mở màn chương trình mà xuất hiện sai lầm thì sẽ không tốt, Trương Giác vốn dự định nhảy 4S ở vị trí này, cũng như bao người trẻ tuổi có ý thức rèn luyện thể chất và có tương lai không giới hạn, cậu đang đứng ở vị trí thích nhảy bốn vòng, tùy ý để cơ thể là hết mình.
Cựu idol xinh đẹp và tự nhận thức được bản thân cũng biết rằng so với《 Thiên nga đen 》và《 Kẹp hạt dẻ 》, loại phong cách biểu diễn tiên khí phiêu phiêu này mới thích hợp với cậu nhất, bởi vì ngoại hình của cậu rất phù hợp với phong cách này.
Với sự hỗ trợ của âm nhạc và trang phục, tiểu tiên cá sấu nhỏ mặc trang phục trắng thể hiện vẻ đẹp và sự dịu dàng đáng kinh ngạc trên sân băng, linh động mà tao nhã, giống như trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống thế giới hóa thành tinh linh.
Marisa chắp hai tay trước ngực, thở dài: "God, cậu ấy giống như một thiên sứ.
"
Tiết mục kết thúc, ánh nến vẫn như cũ lay động trong không khí, Trương Giác xoay người lại, giơ tay làm ra tư thế mời, Shiro Kanoko thân mặc đồ trắng váy lụa mỏng vào sân, âm nhạc lập tức được chuyển sang một giai điệu của guitar điện.
Đây là ca khúc đại diện của nhóm nhạc LAr Ciel hot nhất Nhật Bản《 Hitomi no Jyuunin 》.
Dưới tình huống các tuyển thủ hàng đầu trong tổ thành niên vẫn đang chuẩn bị cho giải vô địch thế giới, phần mở đầu của buổi biểu diễn thương mại này đã được hoàn thành bởi hai người đoạt huy chương vàng đơn nam và đơn nữ giải vô địch thiếu niên thế giới.
Trương Giác vừa mới xuống sân đã hắt hơi một cái, cũng không biết là do vấn đề khí hậu hay là do lúc này ở Tokyo đâu đâu cũng có hoa anh đào, từ khi xuống máy bay, bệnh viêm mũi và họng khiến cậu không dễ chịu.
Đứa nhỏ cầm lấy một chai nước khoáng vặn nắp đổ ra ly, uống một cách vội vàng, một dòng nước mỏng trượt từ khóe miệng đến hầu kết, Trương Giác lắc đầu, lấy giấy ăn lau trán và cần cổ ướt đẫm mồ hôi.
Cậu nghe nhạc nền một lúc, nói thầm: "Lúc này Hyde đã đổi phương pháp thanh nhạc rồi à? Kỹ năng ca hát càng ngày càng tốt nha.
"
Không hổ là ca sĩ chính của nhóm nhạc cực hot tại Nhật Bản, cho dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng giọng hát của hắn vẫn rất tốt, không, cái người này dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn luôn có một giọng hát tốt như vậy.
Nghĩ như thế, cậu cũng cùng hát theo.
Trong hậu trưởng cũng có ống kính, dáng dấp khi ca hát của Trương Giác được quay lại, tuy rằng giọng hát trong trẻo mềm mại còn non nớt, nhưng tại thời điểm than nhẹ có thể dần dần kéo cao âm luật, mà âm bổng hoàn toàn không sắc bén, khí tức thâm hậu, đây chính là rất cách hát rất điển hình theo phong cách Hyde, đòi hỏi người khác phải có nền tảng.
Vài người nghe được giọng hát đều kinh ngạc nhìn cậu, Trương Giác hát xong thì hai tay đút túi, xách theo bình nước đi sang một bên.
Không phải là cậu lạnh lùng đâu, mà là bất đồng ngôn ngữ thôi, Trương Giác ngay cả giao lưu với người bạn đồng hành của mình còn không làm được, còn không bằng thành thật đứng sang một bên cho đỡ vướng bận.
Khác với Trương Giác, tiết mục của Trương Tuấn Bảo được sắp xếp vào giữa buổi biểu diễn thương mại, bởi vì tổng thời lượng của buổi biểu diễn này là 70 phút, đến giữa buổi thì nhất định khán giả sẽ lâm vào trạng thái mệt nhọc, vào lúc này cần phải có người để bọn họ trở nên hưng phấn.
Đúng, Trương Tuấn Bảo rất thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ này.
Hắn trượt《 Memory 》là một bài hát kinh điển của thế giới, đã được một số ca sĩ nổi tiếng cover lại, mà bản Trương Tuấn Bảo dùng để trượt là một trong những phiên bản kinh điển nhất — —— phiên bản của Barbra Streisand.
Cho dù đã không còn là một người trẻ tuổi chân chính, mà do Trương Tuấn Bảo thoạt nhìn còn rất trẻ, da dẻ, vóc người cùng thần thái của hắn đều ở trạng thái nhiều nhất là hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặc dù trong tiết mục không có cú nhảy có độ khó cao, nhưng màn trình diễn vui tai vui mắt và chứa đầy cảm xúc vẫn khiến cho người ta xúc động.
Một huấn luyện viên hói đầu khoanh tay đứng bên lè, vẻ mặt nghiêm túc: "Phong độ của cậu ấy còn tốt hơn trước đây.
"
Quả nhiên, kỹ năng của các vận động viên sẽ suy giảm theo tuổi tác, nhưng năng lực biểu cảm sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Hayato Terakami tò mò hỏi: "Huấn luyện viên, ngài quen biết Bảo-senpai sao?"
Huấn luyện viên Sono gật đầu: "Tất nhiên, ngay từ 10 năm trước tại giải vô địch Bốn châu lục, thầy đã để ý đến chàng trai trẻ này.
"
Lúc đó Trương Tuấn Bảo còn non nổi trên mặt nước, chưa kể chiều cao hoàn toàn có thể giả mạo học sinh cấp hai, nhưng biểu cảm của hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc cho huấn luyện viên Sono.
Có thể độ khó khi nhảy của Trương Tuấn Bảo không cao, nhưng chất lượng đều rất tốt, nền tảng vững chắc, hơn nữa hắn là một trong số ít đơn nam có thuộc tính biểu diễn đầy đủ ở quốc gia láng giềng.
Khi đó huấn luyện viên Sono tỏ vẻ rất đáng tiếc, ông cảm thấy nếu như cậu thiếu niên này có thể nâng cao độ khó lên chút nữa, e rằng hắn có thể trở thành vận động viên da vàng đơn nam trượt băng nghệ thuật đầu tiên cán đích số 1, ai ngờ đâu chưa được hai năm, Trương Tuấn Bảo đã bị chấn thương và giải nghệ.
Nhưng theo quan điểm của huấn luyện viên Sono, trên thực tế nội dung đơn nam của quốc gia láng giềng những năm gần đây đang quật khởi, rõ ràng bởi vì môn trượt băng đôi có tính cạnh tranh quá cao nên phía đối diện đều tập trung nguồn lực vào nội dung trượt đôi này, nhưng bọn họ trước đó xuất ra một người có tiêu chuẩn nhảy bốn vòng giống như Thẩm Lưu, sau đó lại cho ra một tài nghệ song tuyệt Trương Tiểu Ngọc, dù sao thì ruộng đất xấu đến đâu cũng sẽ luôn có hạt giống tốt.
Không giống ông, dạy Hayato Terakami từ lúc còn học nhà trẻ cho tới bây giờ mới trở thành người đứng đầu nội dung đơn nam, Trương Giác cũng có thể coi là được huấn luyện từ cây con, nhưng huấn luyện viên Sono lại bắt đầu nuôi từ trong hạt giống, những năm này ông đã nuôi dưỡng học trò bảo bối bằng phân và nước tiểu.
Nhưng có một điều khiến cho huấn luyện viên Sono không hiểu được, đó chính là khi Trương Tuấn Bảo biểu diễn thì tiếng hò hét của khán giả không hề đứt đoạn, điều quái dị nhất chính là, nhiều khán giả nam còn phản ứng nhiều hơn cả khán giả nữ!
Lúc này nhiều tuyển thủ đến tham gia buổi biểu diễn đều có gương mặt vi diệu.
Haruko Shimizu nhìn Trương Tuấn Bảo, nhịn nửa ngày mới nghẹn ra một câu "Tôi là nên khen huấn luyện viên Trương gợi cảm hay là khen anh ta bộc lộ cảm xúc tốt đây?"
Nếu nói rằng tiết mục của Trương Tuấn Bảo không khủng lắm, thật tiếc cho bộ trang phục biểu diễn sắp nổ tung vì cái lồng ngực kia, thì nên nói rằng tiết mục của hắn khủng, bản《Memory》quả thực là có màn biểu đạt tình cảm không thua gì hạng nhất, hương vị cảm động nhiều vô cùng.
Hơn nữa ngoại trừ cơ ngực, tư chi của Trương Tuấn Bảo vô cùng thon dài, rõ ràng chiều cao chỉ có 1 mét 7, nhưng một sải tay lại dài đến 1 mét 78, mỗi lần hắn vung tay lên thì cơ bắp trên cánh tay cường tráng mạnh mẽ nổi lên, điều này thu hút rất là nhiều ánh mắt dõi theo.
Trong mắt lsp*, màn trình diễn của Trương Tuấn Bảo mang theo bảy phần gợi cảm ba phần cảm động, trong mắt người bình thường, màn trình diễn của hắn bảy phần cảm động ba phần gợi cảm, gợi cảm và cảm động đã được cuộc lại một cách kỳ diệu trên người Trương Tuấn Bảo.
*Kẻ háo sắc.
Sau màn trình diễn này, phỏng chừng trong tương lai sẽ có càng nhiều người muốn mời huấn luyện viên Trương đến tham gia buổi biểu diễn thương mại, điều kiện thân thể của người này quá được trời cao chăm sóc, còn có một gương mặt đẹp trai trẻ tuổi nhìn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, trượt được chủ đề gợi cảm nhưng không nhờn, quả thực là vưu vật nhân gian.
Tiết mục của Trương Tuấn Bảo và Sát Hãn Bất Hoa được xếp cạnh nhau, ông cậu vừa mới kết thúc, Sát Hãn Bất Hoa chuẩn bị lên sàn.
Trương Giác mặc áo khoác to sụ, tay cầm hộp giấy và khăn mặt đứng bên cạnh sư đệ, đưa giấy lau mũi cho sư đệ dường như đã cao bằng cậu, không ngừng cổ vũ bé.
"Đừng căng thẳng nha, chỉ là một buổi biểu diễn trượt băng bình thường thôi.
"
Cậu ở bên này nói chuyện, Juventus ở bên cạnh cau mày nhìn nửa ngày, tìm huấn luyện viên lấy mắt kính mang vô mới xác định Trương Giác không phải đang nói chuyện với không khí.
Sát Hãn Bất Hoa ôm lấy Trương Giác, kiên quyết nói: "Sư huynh, em đi đây!"
Đứa nhỏ này vừa lên tiếng, Alex bên cạnh sợ hết hồn, cuối cùng cũng nhận ra bên cạnh mình có người.
Không trách bọn họ, dù sao nơi chuẩn bị lên sân khấu không có đèn đóm gì, mà Sát Hãn Bất Hoa lại có màu da quá mang tính bí mật.
Trương Giác vỗ vỗ tiểu vào lưng sư đệ: "Ôi chao, đi đi, sư huynh vẫn luôn cổ vũ cho em!"
Vì vậy Sát Hãn Bất Hoa mang theo một khuôn mặt bi tráng lên sân băng, không biết còn tưởng rằng bé không phải lên sân băng mà là lên chiến trường.
Đúng như những gì Trương Giác đã nghĩ đến, đứa nhỏ này vừa lên sân băng trắng lập tức trở nên chói mắt.
Màn trình diễn của Sát Hãn Bất Hoa là《 Gia đình Mông Cổ trên thảo nguyên 》một ca khúc phong tình vô cùng kinh điển của Mông Cổ, bối cảnh là giọng trẻ con và nam hợp xướng, sự kết hợp giữa kiên cường và nhu tình rất phù hợp với tiết mục, cùng với tiếng đàn mã đầu cầm bay bổng du dương.
Tiết mục này do một giáo viên của đội tuyển tỉnh H đề cử, nghe đâu lúc con trai học múa dân gian ở Mông Cổ, mười đứa là hết tám đứa nhảy qua ca khúc này, Sát Hãn Bất Hoa cũng nhảy qua rồi, như vậy việc cải biên tiết mục mới dễ dàng, đứa nhỏ cũng thích nghi nhanh.
Trương Giác theo dõi một lúc phát hiện tiểu bò tót trắng rất xứng đáng với danh hiệu "Tuyển thủ ổn định nhất Trung Quốc", tuy nói là lần đầu tiên ra trận nhưng nhảy và trượt đều nhìn rất chặt chẽ, trước mặt nhiều người như vậy, đứa nhỏ ngay cả một sai lầm cũng không có, điều này đối với một tân binh đã là rất được rồi.
Người ta nói rằng điệu múa Mông Cổ là một trong những điệu múa phổ biến nhất của những người đàn ông múa các điệu múa dân tộc, nguyên nhân là vì điệu nhảy này kiên cường nhưng không mất nhu tình, khi nhảy thì rất đẹp trai.
Nam sinh cũng là yêu thích cái trò giả vờ đẹp trai nha, Trương Giác dựa vào tấm chặn bảng nhìn một hồi, phát hiện quả thực rất tuấn tú.
Mà bản thân Trương Giác đời trước ngoại trừ luyện ba lê thì còn nhảy Hip hop, Jazz và các điệu nhảy đường phố khác, dù sao cũng là idol, trừ này ra, ngoài việc nhảy nhót thì còn phải nở một nụ cười tà mị khốc huyễn dưới sân khấu.
Chưa kể nếu như sắc đẹp không đủ, trang điểm quá dày, vũ đạo không tốt, còn tự cho mình có nụ cười suất khí tà mị, vậy thì thật là có bao nhiêu nhờn nhợn thì có bấy nhiêu, Trương Giác cảm thấy sở dĩ vào lúc mình cười khẩy mà không bị mắng là do chủ yếu cậu có một khuôn mặt hòa nhã chống đỡ.
Nhưng vào lúc cậu cạnh tranh khốc liệt nhất với Vân Tư, và vị đạo sư cùng xào cp với hắn rất yêu thích loại hình sân khấu bùng nổ, có một lần đạo sư nói hát, Vân Tư ở bên cạnh cười khẩy