Mỗi khi nhiệt độ hạ thâp đột ngột, thân thể Trương Giác sẽ như thường lệ mà bị viêm mũi viêm họng, nhưng không nghiêm trọng lắ, một vài viên ngậm họng là có thể làm hết cảm giác khó chịu ở cổ họng, nhưng mà không tránh khỏi bị nghẹt mũi thậm chí là khó thở khi ngủ.
Vốn dĩ Trương Giác nghĩ vấn đề này chỉ giới hạn ở việc đi ngủ, ai ngờ đâu trên máy bay cũng như thế, hơn nữa nước mũi không ngừng chảy ra, dọc theo đường đi đã phải hỏi tiếp viên hàng không xin giấy ăn mấy lần.
Viêm mũi mà, động tĩnh khi hỉ mũi sẽ lớn hơn, Trương Giác cảm thấy động tĩnh của mìn gây khó chịu cho mọi người, cuối cùng dứt khoát dán một miếng dán bảo bảo (để làm ấm), ôm chăn định ngủ một giấc, nhưng không bao lâu sau lại bị Hoàng Oanh lay tỉnh.
Giọng nói dịu dàng của cô gái xuyên qua lỗ tai, ríu ra ríu rít như chim sẽ nhỏ: "Trương Giác, chúng ta đến rồi, chuẩn bị xuống máy bay nha, rời giường rời giường đi! "
Trương Giác chán nản mở mắt ra: "Đến cái gì chứ? Tớ còn chưa ngủ đủ đây.
"
Quan Lâm nằm nhoài trên ghế dựa, cười ha ha nói: "Bởi vì hôm nay phi công phát huy vượt xa người thường, cho nên chúng ta đến sớm hơn 10 phút nha.
"
Sau khi tiếp đất, mũi của Trương Giác đã thông, một đám người lấy hành lý, Thẩm Lưu đứng ở một bên dùng tiếng anh gọi điện thoại.
"! Đúng, chúng tôi đã đến, xin hỏi người tới đón chúng tôi đã tới chưa? Nếu như không có thì chúng tôi có thể tự mình đến khách sạn! Hả? Nhân viên đón khách đã đến rồi sao?"
Bởi vì là đang bật loa ngoài nên Trương Giác cũng có thể nghe thấy giọng nói ở bên kia điện thoại.
Nhân viên công tác nói: "Đúng vậy, nhân viên tới đón là người quen mà các vị đều biết, hiện tại đã đến cửa xuất nhập cảnh rồi, qua đó hội họp với cô ấy là được rồi, vừa vặn vận động viên Kazakhstan lúc này cũng đã đến Fukuoka, các vị có thể cùng nhau đi xe buýt tới đây.
"
Thật lòng cảm ơn nữ sĩ Ứng Đông Mai và Thẩm Lưu đã cùng nhau giúp Trương Giác nâng tầm trình độ, hiện tại cậu đã rất tiến bộ trong kỹ năng nghe tiếng Anh của mình rồi.
Vào lúc này, một giọng nữ lanh lảnh vang lên gần đó.
"Tama-chan! Tama-chan trượt băng đến từ Trung Quốc, nghe rõ trả lời!"
Trương Giác quay đầu lại thì nhìn thấy một đám người rộn ràng đang cầm trên tay một tấm băng rôn, trên đó viết chữ Hán "Chào mừng các vận động viên trượt băng nghệ thuật đến từ Trung Quốc".
Trương Giác lập tức vội vàng chạy tới: "Đây đây đây, đừng có mà hô nữa!"
Nghe giọng nói của cậu, người nọ quay đầu lại thì là Shiro Kanoko.
Cô mặc một chiếc áo len màu xanh lá nhạt, một chiếc quần lông dài màu trắng gạo, trên cổ là một chiếc khăn kẻ caro cùng tông màu như một cây thông noel, trên mặt mang nụ cười xán lạn, khi hai người còn cách nhau 10 mét, Trương Giác nhìn thấy má lúm đồng tiền trên mặt cô.
Cô cũng chạy tới chỗ Trương Giác, hai người chạm trán nhau tại giữa sân bay, Shiro Kanoko quấn lại tấm băng trong tay nhét vào túi, ngữ điệu nhẹ nhàng chào hỏi cậu.
"Tama-chan, đã lâu rồi không gặp lại nha.
"
Trương Giác bất đắc dĩ thở dài: "Quả thật là đã lâu không gặp rồi, tiểu thư Shiro, không ngờ cậu là người đến đón tụi tớ, tại sao không phải nhân viên công tác?"
Hơn nữa cái phương thức xuất hiện của cô y hệt nữ chính của bộ phim truyền hình nổi tiếng《Chuyện tình Tokyo》, nếu như không biết thì còn tưởng cô ấy dang quay một bộ phim truyền hình dài tập đó.
Kanoko cười hì hì trả lời: "Cứ gọi tớ là Kanoko, tớ là người gốc Fukuoka, hơn nữa muốn gặp bọn Mi Jeong sớm hơn một chút nên tớ đã chủ động đề nghị tới đây đón, thế nào? Có phải là rất vinh hạnh không, đơn nữ đệ nhất thế giới tự mình đến đón cậu đó, á, cậu hiểu tớ nói gì chứ?"
Cô đột nhiên phản ứng lại, cái người phế tiếng anh này có thể giao tiếp với cô sao?
Trương Giác: "! À, nghe thì hiểu, nhưng mà nói thì không được.
"
Cậu bây giờ coi như miễn cưỡng thoát khỏi phạm vi câm điếc tiếng anh, hết điếc rồi nhưng vẫn còn câm, không khác gì Ilya Savshenko lắm.
Kanoko đánh giá Trương Giác, trong mắt lộ ra một vệt kinh diễm, chân thành khen: "Nhìn cậu thực sự càng ngày càng tốt.
"
Trương Giác còn chưa kịp trả lời thì bên cạnh có một giọng con gái kinh ngạc kêu lên: "Kanoko-chan!"
Shiro Kanoko quay người: "Mi Jeong-chan!"
Yoon Mi Jeong keo một chiếc va li màu hồng phấn hưng phấn chạy tới, ôm chầm lấy Shiro Kanoko, Trương Giác cũng không biết từ khi nào mà mối quan hệ giữa hai cô gái lại trở nên tốt như vậy.
Yoo Mong Seong tới trước mặt cậu, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
Trương Giác khoanh tay lại, trên dưới quan sát Yoo Mong Seong một phen, lùi về sau hai bước, biểu tình nghiêm túc nói: "Sao mà anh lại cao như vậy? Trước đây em vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy mặt anh rồi, bây giờ em phải lùi lại một chút rồi ngẩng đầu mới được.
"
Trước khi gặp lại, Yoo Mong Seong đã luôn tưởng tượng họ sẽ nói gì với nhau khi gặp lại Trương Giác, liệu Trương Giác có chúc mừng chiến thắng của bọn họ như những người khác hay không, hay là sẽ phẫn nộ khi tên có hành vi bỉ ổi kia chị bị kết án có 11 năm, hay là Trương Giác sẽ vui mừng như một số người thấy rằng bọn họ đã trông có sức sống hơn.
Nhưng hắn không ngờ rằng Trương Giác sẽ oán giận chiều cao của hắn, đây là câu nói đầu tiên ngoài dự liệu của Yoo Mong Seong sau khi gặp lại, nhưng mà rất Trương Giác, khiến cho hắn có cảm giác thoải mái.
Chàng trai không nhịn được cười ho nhẹ một tiếng, hơi cúi người, nghiêm túc trả lời: "Anh và Mi Jeong lúc tới Kazakhstan được một năm thì trổ mã, bây giờ anh cao 1 mét 85, em ấy cũng cao 1 mét 68, em cũng thay đổi không ít, trông càng đẹp trai nhiều hơn trước.
"
Chiều cao hiện tại của Trương Giác là 1 mét 57, thoạt nhìn không cao hơn được năm ngoái là bao, Yoo Mong Seong không thể làm gì khác hơn là khen khuôn mặt của cậu.
Trương Giác nghe vậy nập tức cười rộ lên, vỗ vỗ vai người thanh niên: "Lời này em thích nghe, anh có ăn bánh ga tô sơn tra không?"
Cậu vừa nói vừa từ trong túi lấy ra rất nhiều bánh ga tô sơn tra, Yoo Mong Seong bị nhét cho một đống bánh lập tức xác định Trương Giác là thật sự thích người khác khen mình đẹp trai,