"Con bị sóng nước Hồng Hồ đánh rồi à!"
Trương Tuấn Bảo gõ một phát vào sau gáy Trương Giác.
"Chèo thuyền mà không thèm cầm mái chèo, dựa cả vào sóng à!"
Thẩm Lưu cũng gõ một phát.
"Haiz, người trẻ tuổi thì không nên bừa bãi nha, chú ý thân thể đó.
"
Tống Thành thở dài, cũng bước đến một chút.
Nhà vô địch trận chung kết đơn nam tổ thiếu niên bưng gáy ngồi xổm, oan ức thiếu chút nữa giậm chân: "Con đã thắng, vậy mà các người còn đánh con, có tin sau này mỗi lần trước khi bắt đầu tranh tài con sẽ hát một khúc để chúng ta tạo thành đôi mái chèo luôn không!"
Ông cậu nghe vậy thì càng tức giận, xách cổ áo cậu đi sang một bên giáo huấn đứa nhỏ, Trương Giác hiện tại cũng đã 80 cân (40kg), cho dù là người sắt như Trương Tuấn Bảo cũng phải hao chút sức lực để nhấc cậu lên, cơ bắp cánh tay nổi lên khiến những xung quanh muốn khuyên can ai cũng phải ngậm miệng lại.
Không cần biết Trương Tuấn Bảo là người đàn ông nam tính và mê người như sữa như thế nào trong trái tim của những người thân cận là Trương Giác và Thẩm Lưu, nhưng trong mắt của hầu hết mọi người, Trương Tuấn Bảo là một người đàn ông cơ bắp, hơn nữa động một chút là đánh đầu cá sấu nhỏ trước mặt công chúng, thậm chí là đánh vào bàn tay nhỏ của Trương Giác trước ống kính trong khu vực kiss&cry.
Cho dù Trương Giác chính là cái loại thằng nhóc quậy điển hình mà mẹ thấy thì đánh, ông cậu thấy cũng đánh, huấn luyện viên cũng muốn đánh, mà đánh thì đánh, thấy đứa nhỏ nhà mình đoạt được giải quán quân thì trong lòng các huấn luyện viên vẫn là rất vui mừng.
Bài thi của lứa tuổi thiếu niên là sưu tập đủ huy chương vàng ở trận chung kết Grand Prix và giải vô địch thiếu niên thế giới, mặc dù không khó như bài thi của tổ thiếu niên nhưng Trương Giác dầu gì cũng là tiểu đơn nam đầu tiên của Thôn Thỏ làm được việc này.
Cái con gấu nhỏ này vẫn bừa bãi, nhưng từ khí bước vào đấu trường, nó đã làm nên lịch sử, như quán quân của một giải đấu hạng A, còn có kỷ lục thế giới, trước khi Trương Giác xuất hiện, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Frans Miller thì đại khái là người vui nhất ngoại trừ ban huấn luyện khi Trương Giác đoạt giải quán quân, hắn vui dùm bản thân mình vì phát hiện mặc dù hắn đã sử dụng thẻ tín dụng mất tiêu nhưng màn trình diễn này của Trương Giác biểu hiện quá tốt, hắn lên! Hương! Rồi!
Mới vừa nãy Yoo Mong Seong đã ước hẹn với hắn để hắn biên đạo tiết mục trượt băng tự do vào mùa giải tiếp theo, huấn luyện viên trưởng Ayala của Kazakhstan cũng trao thổi thông tin liên lạc với hắn, Kelsen đến từ nơi sản sinh nhiều biên đạo kiệt xuất ở Canada đương nhiên sẽ không bỏ gần cầu xa, còn Shiro Kanoko cũng lôi kéo em gái Keiko và huấn luyện viên cùng nhau đến đây hỏi thăm giá cả biên đạo của hắn.
Những đứa nhỏ này tuy rằng tuổi không lớn lắm nhưng đều rất có năng lực, đặc biệt là khả năng diễn đạt trên mức trung bình trở lên, đưa tiết mục cho bọn họ sẽ không sợ bọn họ trượt không tốt, chỉ cần xây dựng mối quan hệ hợp tác ổn định với bọn họ thì có thể thấy được công việc của Frans sẽ ngày càng phát đạt trong tương lai.
Lần đầu tiên trong lịch sử, Trương Giác phát hiện khi mình đứng trên bục lĩnh thưởng, ba người đứng trên bục không tạo thành một cái lõm nửa rồi.
Đứng bên phải cậu là người đoạt huy chương vàng Kelsen, đứng bên trái là người đoạt được huy chương đồng Alan Helge đều nhỏ hơn Trương Giác, ngoài ra các tuyển thủ trượt băng đơn nhìn chung không lớn, bọn họ đều cao dưới 1 mét 6, thêm vào sự hỗ trợ độ cao của cái bục quán quân, Trương Giác trông cao hơn nhiều so với họ.
Không ít fan hâm mộ trượt băng khi nhìn thấy cảnh này đều không kìm lòng được cảm thán, năm nay là một năm thất bại của tân binh, không chỉ các lão tướng của tổ thành niên sẽ phải đối mặt với tác động của các tuyển thủ thiếu niên đang trỗi dậy trong chu kỳ Sochi mà ngay cả tổ thiếu niên cũng bị cậu bạn nhỏ xưng bá.
Trương Giác nâng tấm huy chương vàng trong trận chung kết lên, nhếch miệng.
Trước khi bắt đầu nghi thức chào cờ, cậu nghe Kelsen hỏi mình.
"Sang năm cậu sẽ thăng tổ, đúng không?"
Trương Giác nhận thấy Alan cũng quay đầu nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, có vẻ cũng rất để ý đến vấn đề này.
Cậu thành thật trả lời: "Đúng vậy, sang năm tớ sẽ thăng lên tổ thành niên.
"
Nói một cách chính xác thì cậu nhất định phải được thăng tổ, dù sao thì đơn nam cũng đã bán hết hàng suốt một năm rồi, Trương Giác có năng lực khiêu chiến đấu trường hàng đầu, không ai cam lòng để cậu lãng phí thời gian ở tổ thiếu niên.
Trở thành quán quân, cảm giác thành tựu khi để lá cờ đỏ phất lên trong đấu trường này thật là người thường không thể tưởng tượng được, thời điểm nghi thức kéo cờ, trong một khoảnh khắc, Trương Giác thật sự có suy nghĩ sẽ ở lại sân băng này mãi mãi và không bao giờ rời đi, kiếp trước cậu đã nỗ lực trên sân khấu và trả giá nhiều như vậy, nhưng kết cục lại là cái chết, nghĩ như vậy, quả thực trượt băng nghệ thuật so với trở thành một idol đối với cậu thì thích hợp hơn nhiều lắm, cứ như vậy mà trượt cũng không có gì không tốt, nhưng mà!
Những suy nghĩ hỗn loạn lướt qua tâm trí cậu, sau đó Trương Giác nhớ tới, việc tập luyện quá mức và duy trì lượng mỡ trong cơ thể thấp sẽ làm chậm sự phát triển, ngược lại, mập mạp có thể dẫn đến sự phát triển sớm và dậy thì sớm ở trẻ em, do đó một số huấn luyện viên cố tình trì hoãn sự phát triển của vận động viên bằng cách cho họ tập luyện và ăn kiêng, phương pháp này thường được sử dụng ở nội dung đơn nữ.
Nhưng mà ông cậu của cậu sẽ không cho phép ăn kiêng đâu, hắn coi trọng sức khỏe của Trương Giác còn hơn chính bản thân Trương Giác nữa.
Dáng vẻ của Kelsen và Alan thoạt nhìn giống như là thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa chúc mừng Trương Giác đoạt giải quán quân, sau đó ba tuyển thủ nhí trượt quanh sân băng một cách thân thiện, trước ống kính ôm vai nhu, lộ ra nụ cười hữu nghị.
Trương Giác cười thật là tươi, bởi vì cười lên quá đáng yêu nên thoạt nhìn có chút ngớ ngẩn, Kelsen và Alan thì nhìn như gượng cười.
Dù cho trong lòng không cam lòng, nhưng trên mặt vẫn phải mang theo nụ cười, thua thì thua, cũng không thể mất đi phong độ.
Vừa mới xuống sân thì ông cậu đã dẫn cậu đi đến khu vực phỏng vấn, một phóng viên thoạt nhìn rất quen mắt mang theo một nhiếp ảnh gia cùng nhau chạy tới.
"Xin chào, Trương Giác, anh là phóng viên đài CCTV-5.
"
Trương Giác nhìn người anh em này, nheo mắt lại nhận diện một chút, thử thăm dò kêu lên: "Anh là! Phóng viên Thục Phân?"
Phụt, nhiếp ảnh gia bên cạnh bật cười một cái, Thư Phong trừng mắt liếc nhìn đồng nghiệp, khi quay đầu lại đối diện với Trương Giác thì mang theo một khuôn mặt tươi cười và vô cùng khả ái.
Thẩm Lưu chọt Trương Giác một cái: "Người ta tên là Thư Phong!"
Thư Phong ho khan một tiếng, đưa micro về phía trước: "Chúc mừng cậu đã giành được chức vô địch trận chung kết.
"
Trương Giác chớp mắt: "Cảm ơn.
"
Thư Phong: "Chất lượng của hai tiết mục mùa giải này cực kỳ cao, hơn nữa phong cách cũng rất đặc biệt, trước đây tôi nghe huấn luyện viên Thẩm nói rằng là cậu tự mình chọn ca khúc, cậu là nghĩ như thế nào mà sử dụng yếu tố nhảy clacket trên băng?"
Trương Giác: "À, thực ra tôi không phải là người đầu tiên tập nhảy điệu clacket trên băng, nhà vô địch đơn nam của Thế vận hội mùa đông 2002 cũng đã có một đoạn nhảy thẳng tắp thoạt nhìn như điệu nhảy clacket, hơn nữa động tác chân đó khiến tôi cảm thấy rất sống động và tràn đầy sức sống, tôi là bởi vì xem tiết mục của tiền bối mới có được linh cảm.
"
Mặc dù tuyển thủ đơn nam tại Thế vận hội mùa đông 2002 đã giải nghệ cực sớm vì khuyết thiếu xương hông bẩm sinh, nhưng hắn là cường giả hiếm hoi với khả năng biểu cảm, năng lực nhảy, trượt và xoay tròn đều ở cấp độ thượng thừa, bài thi ngắn và trượt băng tự do được để lại sau Thế vận hội mùa đông 2002 vẫn là một tác phẩm kinh điển được khắc trong tâm khảm của mỗi người hâm mộ trượt băng.
"Trong lúc trượt hai tiết mục này, cậu đang suy nghĩ điều gì?"
Khi nghe đến vấn đề này, Trương Giác rõ ràng dừng lại một lúc, cậu ừm một tiếng thật dài, cười rộ lên.
"Tôi nghĩ muốn làm cho những người xem tiết mục này cảm thấy hạnh phúc.
"
Cậu muốn mang cảnh đẹp mùa thu và cái nóng của mặt trời đến với những khán giả nhí, mặc dù người kia sau khi xem xong《 ngày thu 》đã đi rồi!
Trương Giác cảm thấy đây không phải là một việc quan trọng đáng để ghi lại kỹ càng làm gì, cậu vì cơ duyên xảo hợp mà trượt hai tiết mục này cho một bé gái bị bệnh nặng, đối phương cuối cùng đã rời đi bên cạnh sự làm bạn của bố mẹ, câu chuyện chấm dứt ở đây, cậu cũng không có năng lực làm được thêm điều gì cho đối phương.
Để tránh cho bất cứ ai làm phiền đến hai bậc cha mẹ đang đau buồn vì mất con gái, Trương Giác sẽ không tiết lộ tất cả vấn đề với giới truyền thông, cho nên cậu nói sang chuyện khác, bắt đầu ra sức khen ngợi ban huấn luyện, nói cậu có được ngày hôm nay tất cả đều dựa vào sự dốc lòng giáo dục của các huấn luyện viên, cậu vô cùng cảm kích balabala.
Có thể là hiếm khi thằng nhóc nghịch ngợm nói lời hay như vậy, người nghe Thẩm Lưu, Trương Tuấn Bảo, Tống Thành đều cảm thấy ngọt ngào trong lòng, những mà cũng rất là xấu hổ.
Cuối cùng Trương Tuấn Bảo xách cổ áo cậu nhấc ra phía sau: "Được rồi được rồi, dừng lại đi, nhìn cái miệng nhỏ mà ngọt thấy ớn, người khác nghe được còn tưởng nay là ngày đại hỉ đó.
"
Thẩm Lưu sờ sờ cái đầu nhỏ của Trương: "Anh có mang theo một gói hạt thông, em có muốn ăn không.
"
Trương Giác lắc đầu: "Em không biết cách bóc vỏ hạt thông.
"
Chính xác mà nói, cậu không biết cách bóc vỏ những loại hạt vỏ cứng nào, cho nên chỉ cần Hứa Đức Lạp không ở bên cạnh, cậu cũng lười ăn những thứ này.
Mà lựa chọn tự mình mua các loại hạt không nằm trong phạm vi cân nhắc của Trương Giác, cậu thấy nó rất đắt.
Thẩm Lưu: "Anh biết làm, đi thôi, trượt tự