Khi Trương Tuấn Bảo tỉnh lại thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ không thể đen hơn của Trương Giác.
Cậu bạn nhỏ đặt bát canh đậu xanh cái kịch trước mặt hắn, dữ dằn nói: "Uống đi!"
"Hay lắm, đây là thái độ mà con dùng để nói chuyện với cậu mình đó hở?"
Trương Tuấn Bảo biết tối hôm qua mình uống quá say rồi, nhỏ cháu trai nhất định không vui, lúc này cũng chột dạ, nhưng hắn không muốn thể hiện trước mặt tiểu bối, uống cạn nát canh đậu xanh rồi đặt trên chiếc tủ đầu giường.
Thậm chí còn không dám dùng sức, trực giác nói cho hắn biết, Trương Giác hiện tại đang rất nóng giận.
Ông cậu uống hết bát canh cũng không dám xuống giường, liền ngồi xếp bằng, mà Trương Giác im lặng dùng cặp mắt trong veo nhưng gợn sóng nhìn hắn, một lúc lâu, lúc Trương Tuấn Bảo muốn trốn ra khỏi phòng gọi Thẩm Lưu đến cứu giá, Trương Giác mới thở dài.
"Sau này đừng uống nữa, nếu không con sợ mình sẽ không tham dự được sinh nhật lần thứ bảy mươi của cậu.
"
Đời trước cậu ngay cả món mì trường thọ giành cho sinh nhật thứ năm mươi của ông cậu cũng không tham dự được, bởi vì Trương Tuấn Bảo đã ra đi lúc bốn mươi tuổi, rõ ràng là hơn ba mươi tuổi vẫn mang một gương mặt con nít giống như thiếu niên thì lại bị căn bệnh ung thư hành hạ mấy năm thì đã biến thành một ông già gầy còm, hoàn toàn không đẹp trai nữa.
Ung thư quá là làm bào mòn người, thời điểm ra đi cũng vô cùng thống khổ.
Viền mắt đứa nhỏ hồng hồng nhìn ông cậu: "Con còn muốn lúc mình đã sáu mươi tuổi còn có thể ăn món mì trường thọ lần thứ tám mươi của cậu, cậu nhất định phải sống đến lúc đó cho con, con đã chuẩn bị sẵn sàng công cuộc dưỡng lão cho cậu rồi, cậu phải cho con cái cơ hội này, biết không?"
Nhìn thấy nước mắt của đứa nhỏ, Trương Tuấn Bảo vốn muốn làm rối chuyện này lên cuối cùng hoảng sợ rồi.
Ai cũng biết Trương Giác là một chú cá sấu với lớp da dày thiệt dày, có lúc bị té chổng có hay bị huấn luyện viên đánh mông thì vẫn có thể cười hì hì, Trương Tuấn Bảo chưa bao giờ thấy cậu sợ bất cứ điều gì, nước mắt cũng là mấy năm rồi chưa thấy qua, năm đó cậu bị người giúp việc ác độc đánh gãy một chiếc răng cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Thế mà bây giờ viền mắt đứa nhỏ đỏ hoe, trong lòng ông cậu như thắt lại, lập tức thề với trời rằng đời này mình sẽ không bao giờ đụng vào một giọt rượu.
Trương Giác lập tức thu liễm nước mắt lại, vỗ cái đùi lớn: "Được rồi, này là cậu nói đó, con sẽ nhớ kỹ.
"
Trương Tuấn Bảo: "! "
Hắn có cảm giác mình bị hố rồi.
Hắn ho khan một tiếng: "Được rồi, việc này chấm dứt ở đây, con đừng có nói gì về việc dưỡng lão cho cậu nữa, việc này không đến phiên con, cậu có lương hưu, nếu không xảy ra chuyện gì thì sau này cậu cũng sẽ có con, đừng có nhìn ông cậu của bây độc thân đến giờ, nếu như muốn thì sẽ tìm được thôi.
"
Trương Giác nghĩ, đời trước cậu cùng từng nói như vậy á, kết quả đến chết cũng không thoát khỏi kiếp FA, cả đời làm xử nam, lúc vào nhà tắm còn phải e lệ lấy khăn che lại bộ vị riêng tư, eo của ông cậu cũng nhỏ, quấn cái khăn xong thì mông vểnh lại càng dễ thấy hơn, phóng tầm mắt mà nhìn thì toàn khán đài không ai có dáng người đẹp hơn ông cậu.
Nhưng mà đời này ông cậu không còn là con ghẻ nữa, không say rượu, sự nghiệp huấn luyện viên cũng coi như là thành công, nếu như số may gặp được người thích kiểu daddy thì không chừng sẽ thoát khỏi kiếp FA.
Dù sao thì trong hai năm qua, mỗi lần bọn họ cùng nhau ra nước ngoài tham gia buổi biểu diễn thương mại, khi ông cậu ra trận thì đâu đâu cũng vang lên tiếng huýt sao, có người muốn nói chuyện yêu đương với Trương Tuấn Bảo hay không thì Trương Giác không biết, nhưng muốn ngủ với Trương Tuấn Bảo thì nhất định không ít!
Trương Tuấn Bảo không biết trong đầu nhỏ của đứa cháu trai đang suy nghĩ cái gì, vì thế hắn liền nói sang chuyện khác.
"Đi chơi với McQueen có vui không?"
Trương Giác: "Rất vui, hắn nói là sau mùa giải được nghỉ ngơi, hy vọng sẽ mang theo nhóm Roman the ice đến Trung Quốc biểu diễn, hắn hẳn là rất thích thị trường Trung Quốc.
"
Trương Tuấn Bảo ồ một tiếng: "Tính tình cậu ta là như vậy, lúc kết bạn thì rất chân thành, nhưng sẽ dựa vào tình bạn mà kiếm một chút lợi ích, con yên tâm, nhân phẩm của cậu ta không xấu, ngoại trừ sau khi trưởng thành thì thích chơi đùa bỡn qua đường, thích vô các quán bar hộp đêm thì không có điểm đen nào, con chỉ cần không học những tính đó của cậu ta là được.
"
Đánh giá của Thẩm Lưu đối với McQueen chính là, người này thích chơi qua đường, nhưng tính tình thì thông minh thức thời, giáo dưỡng và EQ không có gì đáng nói, làm bạn hay làm tình nhân với cậu ta thì cũng không có gì khó chịu, cho nên tạo mối quan hệ với hắn cũng không phải là điều xấu.
Trương Giác tuy rằng là đầu gấu, nhưng trong lòng ông cậu thì là một đứa nhỏ đáng tin, Trương Tuấn Bảo căn dặn hai câu liền an tâm.
Tâm sự vừa để xuống, ông cậu đổ nhào lên giường, lăn hai vòng, nằm úp sấp ôm đầu, nói lẩm bẩm: "Ai u, hôm qua uống quá nhiều rồi, đau đầu quá, quần áo của cậu ai thay dùm vậy ?"
Hắn đang mặc trên người bộ đồ ngủ bằng nhung hình cá sấu, cùng với bộ của Trương Giác là phong cách cha mẹ, mặc vào vô cùng thoải mái, nhưng chắc Trương Giác sẽ không có đủ sức lực để thay đồ cho một ông cậu 68kg đâu.
Trương Giác: "Là anh Thẩm thay cho cậu đó, con thì lấy nước nóng lau người cho cậu, nếu không thì toàn thân cậu đều bốc mùi, đầu đau sao, con xoa bóp cho cậu?"
Trong tay Trương Giác bưng bát canh đậu xanh nên lúc đi vào không rảnh tay để đóng cửa, lúc này Thẩm Lưu lúc này vừa đẩy cửa vào thì thấy Trương Giác đang xoa bóp đầu cho Trương Tuấn Bảo, miệng Trương Tuấn Bảo không ngừng mắng phải dùng sức một chút, nhưng nhìn biểu tình thì sảng khoái không biết để đâu cho hết.
Thẩm Lưu cười cười, nói: "Sư huynh, Tiểu Ngọc, tôi mang bữa sáng cho hai người nè.
"
Trương Tuấn Bảo lười biếng đáp một tiếng: "À ok.
"
Trương Giác phát hiện, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, vấn đề ông cậu không thể nói tiếng phổ thông chuẩn ít nhất 24 giờ sau khi uống rượu vẫn không thay đổi.
Buổi chiều, thi đấu chính thức bắt đầu, Trương Giác là người đầu tiên trong nhóm cuối cùng lên sân khấu, đã sớm được mang tới sân băng, Trương Tuấn Bảo ngồi trên ghế, nửa người dựa vào lưng ghế, buồn bã ỉu xìu nhìn Trương Giác khởi động.
Cách đó không xa, McQueen nhảy một cái 3A trên đất, tiếp đất còn rất vững vàng, mà Thẩm Lưu nói với bọn họ, McQueen là nổi danh là người có thù với 3A, qua từng ấy năm, việc thi đấu của hắn được tổng kết là "3A thành công, thi đấu sẽ thắng, 3A sụp đổ, cũng chỉ nhận được huy chương bạc".
Điều này có liên quan đến việc McQueen khi còn trẻ không có nhiều huấn luyện viên giỏi ở Pháp, cho nên dẫn đến việc hắn bị chấn thương lưng nặng trong quá trình tập luyện, để rồi khi nhảy 3A hắn sẽ bị đau lưng, năm ngoái khi hắn thắng Vasily tại giải vô địch thế giới, chính là do hắn đã tập kín.
Ấn theo tuổi tác, hắn đã không còn nhỏ ở nội dung đơn nam, sở dĩ hắn vẫn còn hoạt động là do không có người nối nghiệp, một khi hắn giải nghệ thì sẽ không có nội dung đơn nam Pháp ở sân vận động hạng nhất.
Dòng độc đinh nhất ca cũng không dễ dàng, chuyện này thả trên người nào cũng giống nhau.
Đấu trường tổ thành niên đương nhiên náo nhiệt hơn tổ thiếu niên rất nhiều, cho dù là đang ở trong phòng