Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Ừm Ok


trước sau



Khi Trương Tuấn Bảo tỉnh lại thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ không thể đen hơn của Trương Giác.

Cậu bạn nhỏ đặt bát canh đậu xanh cái kịch trước mặt hắn, dữ dằn nói: "Uống đi!"
"Hay lắm, đây là thái độ mà con dùng để nói chuyện với cậu mình đó hở?"
Trương Tuấn Bảo biết tối hôm qua mình uống quá say rồi, nhỏ cháu trai nhất định không vui, lúc này cũng chột dạ, nhưng hắn không muốn thể hiện trước mặt tiểu bối, uống cạn nát canh đậu xanh rồi đặt trên chiếc tủ đầu giường.

Thậm chí còn không dám dùng sức, trực giác nói cho hắn biết, Trương Giác hiện tại đang rất nóng giận.

Ông cậu uống hết bát canh cũng không dám xuống giường, liền ngồi xếp bằng, mà Trương Giác im lặng dùng cặp mắt trong veo nhưng gợn sóng nhìn hắn, một lúc lâu, lúc Trương Tuấn Bảo muốn trốn ra khỏi phòng gọi Thẩm Lưu đến cứu giá, Trương Giác mới thở dài.

"Sau này đừng uống nữa, nếu không con sợ mình sẽ không tham dự được sinh nhật lần thứ bảy mươi của cậu.

"
Đời trước cậu ngay cả món mì trường thọ giành cho sinh nhật thứ năm mươi của ông cậu cũng không tham dự được, bởi vì Trương Tuấn Bảo đã ra đi lúc bốn mươi tuổi, rõ ràng là hơn ba mươi tuổi vẫn mang một gương mặt con nít giống như thiếu niên thì lại bị căn bệnh ung thư hành hạ mấy năm thì đã biến thành một ông già gầy còm, hoàn toàn không đẹp trai nữa.

Ung thư quá là làm bào mòn người, thời điểm ra đi cũng vô cùng thống khổ.

Viền mắt đứa nhỏ hồng hồng nhìn ông cậu: "Con còn muốn lúc mình đã sáu mươi tuổi còn có thể ăn món mì trường thọ lần thứ tám mươi của cậu, cậu nhất định phải sống đến lúc đó cho con, con đã chuẩn bị sẵn sàng công cuộc dưỡng lão cho cậu rồi, cậu phải cho con cái cơ hội này, biết không?"
Nhìn thấy nước mắt của đứa nhỏ, Trương Tuấn Bảo vốn muốn làm rối chuyện này lên cuối cùng hoảng sợ rồi.

Ai cũng biết Trương Giác là một chú cá sấu với lớp da dày thiệt dày, có lúc bị té chổng có hay bị huấn luyện viên đánh mông thì vẫn có thể cười hì hì, Trương Tuấn Bảo chưa bao giờ thấy cậu sợ bất cứ điều gì, nước mắt cũng là mấy năm rồi chưa thấy qua, năm đó cậu bị người giúp việc ác độc đánh gãy một chiếc răng cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt.


Thế mà bây giờ viền mắt đứa nhỏ đỏ hoe, trong lòng ông cậu như thắt lại, lập tức thề với trời rằng đời này mình sẽ không bao giờ đụng vào một giọt rượu.

Trương Giác lập tức thu liễm nước mắt lại, vỗ cái đùi lớn: "Được rồi, này là cậu nói đó, con sẽ nhớ kỹ.

"
Trương Tuấn Bảo: "! "
Hắn có cảm giác mình bị hố rồi.

Hắn ho khan một tiếng: "Được rồi, việc này chấm dứt ở đây, con đừng có nói gì về việc dưỡng lão cho cậu nữa, việc này không đến phiên con, cậu có lương hưu, nếu không xảy ra chuyện gì thì sau này cậu cũng sẽ có con, đừng có nhìn ông cậu của bây độc thân đến giờ, nếu như muốn thì sẽ tìm được thôi.

"
Trương Giác nghĩ, đời trước cậu cùng từng nói như vậy á, kết quả đến chết cũng không thoát khỏi kiếp FA, cả đời làm xử nam, lúc vào nhà tắm còn phải e lệ lấy khăn che lại bộ vị riêng tư, eo của ông cậu cũng nhỏ, quấn cái khăn xong thì mông vểnh lại càng dễ thấy hơn, phóng tầm mắt mà nhìn thì toàn khán đài không ai có dáng người đẹp hơn ông cậu.

Nhưng mà đời này ông cậu không còn là con ghẻ nữa, không say rượu, sự nghiệp huấn luyện viên cũng coi như là thành công, nếu như số may gặp được người thích kiểu daddy thì không chừng sẽ thoát khỏi kiếp FA.

Dù sao thì trong hai năm qua, mỗi lần bọn họ cùng nhau ra nước ngoài tham gia buổi biểu diễn thương mại, khi ông cậu ra trận thì đâu đâu cũng vang lên tiếng huýt sao, có người muốn nói chuyện yêu đương với Trương Tuấn Bảo hay không thì Trương Giác không biết, nhưng muốn ngủ với Trương Tuấn Bảo thì nhất định không ít!
Trương Tuấn Bảo không biết trong đầu nhỏ của đứa cháu trai đang suy nghĩ cái gì, vì thế hắn liền nói sang chuyện khác.

"Đi chơi với McQueen có vui không?"
Trương Giác: "Rất vui, hắn nói là sau mùa giải được nghỉ ngơi, hy vọng sẽ mang theo nhóm Roman the ice đến Trung Quốc biểu diễn, hắn hẳn là rất thích thị trường Trung Quốc.

"
Trương Tuấn Bảo ồ một tiếng: "Tính tình cậu ta là như vậy, lúc kết bạn thì rất chân thành, nhưng sẽ dựa vào tình bạn mà kiếm một chút lợi ích, con yên tâm, nhân phẩm của cậu ta không xấu, ngoại trừ sau khi trưởng thành thì thích chơi đùa bỡn qua đường, thích vô các quán bar hộp đêm thì không có điểm đen nào, con chỉ cần không học những tính đó của cậu ta là được.

"
Đánh giá của Thẩm Lưu đối với McQueen chính là, người này thích chơi qua đường, nhưng tính tình thì thông minh thức thời, giáo dưỡng và EQ không có gì đáng nói, làm bạn hay làm tình nhân với cậu ta thì cũng không có gì khó chịu, cho nên tạo mối quan hệ với hắn cũng không phải là điều xấu.

Trương Giác tuy rằng là đầu gấu, nhưng trong lòng ông cậu thì là một đứa nhỏ đáng tin, Trương Tuấn Bảo căn dặn hai câu liền an tâm.

Tâm sự vừa để xuống, ông cậu đổ nhào lên giường, lăn hai vòng, nằm úp sấp ôm đầu, nói lẩm bẩm: "Ai u, hôm qua uống quá nhiều rồi, đau đầu quá, quần áo của cậu ai thay dùm vậy ?"
Hắn đang mặc trên người bộ đồ ngủ bằng nhung hình cá sấu, cùng với bộ của Trương Giác là phong cách cha mẹ, mặc vào vô cùng thoải mái, nhưng chắc Trương Giác sẽ không có đủ sức lực để thay đồ cho một ông cậu 68kg đâu.

Trương Giác: "Là anh Thẩm thay cho cậu đó, con thì lấy nước nóng lau người cho cậu, nếu không thì toàn thân cậu đều bốc mùi, đầu đau sao, con xoa bóp cho cậu?"
Trong tay Trương Giác bưng bát canh đậu xanh nên lúc đi vào không rảnh tay để đóng cửa, lúc này Thẩm Lưu lúc này vừa đẩy cửa vào thì thấy Trương Giác đang xoa bóp đầu cho Trương Tuấn Bảo, miệng Trương Tuấn Bảo không ngừng mắng phải dùng sức một chút, nhưng nhìn biểu tình thì sảng khoái không biết để đâu cho hết.

Thẩm Lưu cười cười, nói: "Sư huynh, Tiểu Ngọc, tôi mang bữa sáng cho hai người nè.

"
Trương Tuấn Bảo lười biếng đáp một tiếng: "À ok.

"
Trương Giác phát hiện, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, vấn đề ông cậu không thể nói tiếng phổ thông chuẩn ít nhất 24 giờ sau khi uống rượu vẫn không thay đổi.

Buổi chiều, thi đấu chính thức bắt đầu, Trương Giác là người đầu tiên trong nhóm cuối cùng lên sân khấu, đã sớm được mang tới sân băng, Trương Tuấn Bảo ngồi trên ghế, nửa người dựa vào lưng ghế, buồn bã ỉu xìu nhìn Trương Giác khởi động.


Cách đó không xa, McQueen nhảy một cái 3A trên đất, tiếp đất còn rất vững vàng, mà Thẩm Lưu nói với bọn họ, McQueen là nổi danh là người có thù với 3A, qua từng ấy năm, việc thi đấu của hắn được tổng kết là "3A thành công, thi đấu sẽ thắng, 3A sụp đổ, cũng chỉ nhận được huy chương bạc".

Điều này có liên quan đến việc McQueen khi còn trẻ không có nhiều huấn luyện viên giỏi ở Pháp, cho nên dẫn đến việc hắn bị chấn thương lưng nặng trong quá trình tập luyện, để rồi khi nhảy 3A hắn sẽ bị đau lưng, năm ngoái khi hắn thắng Vasily tại giải vô địch thế giới, chính là do hắn đã tập kín.

Ấn theo tuổi tác, hắn đã không còn nhỏ ở nội dung đơn nam, sở dĩ hắn vẫn còn hoạt động là do không có người nối nghiệp, một khi hắn giải nghệ thì sẽ không có nội dung đơn nam Pháp ở sân vận động hạng nhất.

Dòng độc đinh nhất ca cũng không dễ dàng, chuyện này thả trên người nào cũng giống nhau.

Đấu trường tổ thành niên đương nhiên náo nhiệt hơn tổ thiếu niên rất nhiều, cho dù là đang ở trong phòng

khởi động thì thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng vỗ tay trên sân.

Bởi vì có sự tồn tại của McQueen và Helena, tỷ lệ khán giả đến phân trạm Mỹ cao đến 75%, trong đấu trường trượt băng nghệ thuật đã được coi là không tồi rồi.

Thẩm Lưu: "Nếu Tiểu Ngọc tham gia phân trạm Trung Quốc, tỷ lệ tham dự ở sân vận động chắc chắn sẽ cao hơn đây nữa.

"
Nếu như đấu trường nằm ở Đông Bắc, phỏng chừng những người đã từng xem phát ngôn viên sữa bò ladder trượt băng là có thể lấp đầy sân vận động.

Trương Tuấn Bảo: "Bây giờ cậu có nói chuyện này cũng vô ích, muốn nộp đơn vào phân trạm Trung Quốc cũng là chuyện năm sau.

"
Một lúc sau, Trương Giác nghe thấy tên của Choi Jeong Su nên lập tức chạy ra ngoài, đứng ở khu vực chờ với góc nhìn tót nhìn nhất ca cao 1 mét 63 của Hàn Quốc đi vào.

Huấn luyện viên của hắn vẫn còn có cái bụng béo phệ, dáng vẻ thoạt nhìn âm trầm nghiêm túc, trước khi vận động viên lên sân gã cũng không nói một lời nào, bình nước của vận động viên thì tùy ý đặt trên đất.

Cũng may Choi Jeong Su dường như không quan tâm, tuy rằng người thấp nhưng tỷ lệ không kém, khuôn mặt rất đáng yêu, trên người mặc một bộ trang phục thi đấu tinh xảo.

Thẩm Lưu nhấn giữ vai: "Năm nay cậu ta trượt là《 Turandot 》, lựa chọn bản nhạc rất hay, nhưng mà lại bị trùng với McQueen, chỉ mong cậu ấy có thể phát huy tốt, nếu không thì chút nữa sẽ rất xấu hổ.

"
Trùng ca khúc không đáng sợ, ai tệ hơn thì người đó xấu hổ.

Nghĩ như vậy, thực ra Trương Giác luôn tự chọn ca khúc cũng rất tốt, cậu nhóc thì không còn gì phải nói về gu âm nhạc của mình, cho dù về mặt kỹ thuật có bị vấp ngã thì biểu diễn cũng chưa bao giờ sụp đổ, mà cũng rất ít người trùng khúc, mà nếu có đụng phải cũng không biết xấu hổ.

Thẩm Lưu nói không sai, Choi Jeong Su vốn không có quá nhiều ưu thế về kỹ thuật, độ khó cao nhất khi nhảy liên tục là 3A+2T và nhảy đơn là 3A, nhưng biểu cảm của hắn vẫn cứ bình bình như nước, dưới tình huống như vậy, khán giả đối với màn trình diễn của hắn cũng không nhiệt tình, chỉ là khi cú nhảy thành công thì vỗ tay hoan hô.

Mà Choi Jeong Su trước sau vững vàng như một, độ khó khi nhảy không cao, cũng rất ít sai lầm, điều này giúp hắn thành công lấy được vị trí thứ hai về tổng điểm sau khi kết thúc màn trình diễn.

Tại phân trạm người mạnh không nhiều, lúc này nhóm cuối cùng vẫn chưa lên sân khấu, nếu không có gì ngoài ý muốn, Choi Jeong Su tiến vào top 10 của phân trạm này là không thành vấn đề.

Thú vị chính là Trương Giác nhìn thấy Salen ngồi ở hàng ghế khán giả đầu tiên.

À, có vẻ như hai người này đã bắt đầu liên lạc với nhau rồi.

Mà khi cậu xuống sân, huấn luyện viên của hắn nhặt đồ uống từ dưới đất lên đưa tới, Choi Jeong Su cũng không phàn nàn gì vặn nắp chai ra, ngửa đầu uống một ngụm.


Tuyển thủ tiếp theo vào trận là tiểu ca David người Bỉ.

Trước Sochi, trượt băng nghệ thuật đã mất đi hai vận động viên được coi là nổi danh, một là Shiro Kanoko, mà người còn lại chính là David Bisulei.

Shiro Kanoko là bởi vì bệnh tật mà mất đi tin tức, còn David thì không thể đổ lỗi cho người khác.

Bởi vì anh chàng này là một người đam mê thể thao mạo hiểm, Trương Giác nghe được thông tin này khi họ nói chuyện phiếm vào buổi tối hôm qua, trước khi thi đấu, David đã đi leo núi, còn thiếu chút nữa là ngã xuống, nếu không phải nhờ đồng đội bắt được cổ tay thì người này nếu như không phải là toi mạng thì tuyệt đối là không thể tham gia thi đấu.

Vẻ ngoài điềm đạm và nho nhã, trái tim hoang dã và phóng túng là những điều được nói về David Bisulei
Cũng chính là do Bỉ không có đơn nam nào khác nên huấn luyện viên của David chỉ có thể dung túng hắn.

Nói đến chuyện cái tên này hình như còn là một chuyên gia lặn trong hang động, sau này là vì tình nguyện giải cứu một nhóm trẻ em tham gia trại hè bị mắc kẹt sâu trong hang động, không cẩn thận chết chìm qua đời, hắn cũng là một người tốt.

Khi người khác đi xuống thì có nhân viên công tác lên tu bổ mặt băng.

Giằng co một khoảng thời gian, sau đó đến lượt Trương Giác.

Đứa nhỏ cởi áo khoác, để lộ trang phục thi đấu màu tím đen bên trong, bên trái cậu là chất vải nhung màu tím, phần bụng màu tím sẫm, nhưng đến vai thì mờ dần thành màu trắng.

Phần bên phải là sẫm màu, khi chạm đến vai và cánh tay phải thì trở thành một miếng lưới màu đen nửa trong suốt, sau cổ là một chữ v không sâu lắm, thoạt nhìn càng thêm nhẹ nhàng.

Tương ứng với bộ trang phục thi đấu này là một đôi găng tay bằng lưới, màu tím ở tay trái và màu đen ở tay phải, hơn nữa bất kể là găng tay hay là trang phục thì trên người cậu có nhiều viên đá nhỏ đến kinh người, giống như một dòng song rải đầy sao trên đó.

Theo như lời giải thích của Hoàng Oanh, Trương Giác đây chính là con quạ có thẩm mỹ, rất yêu thích những thứ đồ sáng long lanh.

Cậu nhẹ nhàng nhảy lên băng với bàn thay của huấn luyện viên, quay người lại, Trương Tuấn Bảo tiến lên, đẩy cậu về phía trước.

Lúc này Giang Triều Thăng cũng nói vào micro: "Hiện tại ra sân là nhà vô địch trận chung kết Junior Grand Prix năm ngoái, nhà vô địch thiếu niên thế giới và là người đang giữ ba kỷ lục thế giới ở hạng mục thiếu niên, một tuyển thủ trẻ 15 tuổi, đơn nam Trương Giác của nước ta.

"
"Trước đó cậu ấy đã ra mắt tổ thành niên lần đầu tiên tại Cúp mùa thu Canada, lúc đó cậu ấy đã giành huy chương bạc, quán quân là đơn nam Martin của Pháp, bây giờ là màn thi đấu thứ hai của Trương Giác tại tổ thành niên, bài thi ngắn của cậu là《 Adiós Nonino 》, một bản nhạc tango do Piazzolla sáng tác.

"
Triệu Ninh: "Đúng vậy, Trương Giác hiện đang là một trong những đơn nam trong nước, cậu ấy có kỹ năng nhảy khá tốt, múa ba lê đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp, cậu ấy cũng đã học các kiểu nhảy khác, có độ cảm thụ âm nhạc rất tốt, hơn nữa hằng năm cậu ấy đều khiêu chiến các phong cách khác nhau cho nên các tiết mục của cậu ấy khiến cho người ta mười phần mong đợi.

"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện