Trương Giác bị chấn thương dây chằng, căn cứ vào việc kiểm tra, vùng này bị viêm vô trùng, việc phong bế có thể nhanh chóng ngăn chặn cơn đau của cậu.
Trước khi Dương Chí Viễn tiêm cho cậu đã cố ý căn dặn: "Trương Giác, anh có thể tiêm cho em mũi tiêm này, nhưng em nhớ kỹ cho anh! Trong vòng nửa năm tốt nhất không nên tiêm mũi thứ hai ở cùng một chỗ, thứ hai, đây chỉ là giảm bớt triệu chứng cho em, không có nghĩa là chấn thương của em đã được chữa lành, hơn nữa nơi em bị chấn thương chính là chân phải, cho nên khi thi đấu sẽ khiến vết thương của em nặng hơn.
"
Điểm băng 3lz và 3F đều là chân phải, lúc tiếp băng cũng là dùng chân phải tiếp, có thể nói, có thể nói, trừ khi là vận động viên thuận tay trái xoay người và nhảy ngược hướng với người khác, bằng không phần lớn vận động viên đều dễ dàng bị chấn thương, mà nơi bị thương tổn nhất chính là chân phải.
Trương Giác chỉ trời lập lời thề: "Em thề, sau khi về nước nhất định sẽ dưỡng thương thật tốt.
"
Dương Chí Viễn cười ha ha: "Anh đã nghe rất nhiều vận động viên thề như vậy rồi, em có muốn nghe anh kể lại cho nghe trong số họ có bao nhiêu người đã hủy lời thề không?"
Bản thân hắn đã từng là vận động viên, còn có thể không rõ ràng cái quần thể này khi nhiệt huyết lên tới đỉnh thì có đức hạnh gì sao?
Trương Giác ngượng ngùng trả lời: "Chuyện này không cần đâu, em thật sự đảm bảo sẽ bé ngoan nghe lời, dưỡng thương thiệt tốt.
"
Đã từng nhiều lần nói ra lời thề tương tự, nhưng đến cuối cùng đã phá vỡ lời thề, tiêm để phong bế cứng rắn thi đấu, Thẩm Lưu chột dạ quay đầu, ông cậu bình tĩnh uống nước chanh.
Trước đây hắn tham gia giải Bốn châu lục đã từng phong bế, hết cách rồi, xương hông của hắn không tốt, nhảy ba vòng là đau, nếu như muốn sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình trên sân, nếu không sử dụng mũi tiêm thứ hai thì sẽ không hiệu quả.
Có mũi tiêm phong bế đầu tiên thì sẽ có mũi tiêm thứ hai, người như Trương Giác trượt đến cấp giải đấu hạng A mới có mũi tiêm đầu tiên đều là nhờ vận khí tốt thêm kỳ tài ngút trời, phần lớn vận động viên chỉ là vì được nắm lấy cơ hội xa vời được đi đến đấu trường cao hơn, đã bắt đầu phong bế.
Chẳng hạn, con át chủ bài hiện tại của đội tuyển chạy cự li ngắn tỉnh h, năm đó chỉ là vì đội tuyển tỉnh tổ chức thi chạy lấy thành tích để có tư cách tham dự giải vô địch quốc gia, ngay tuổi 17 để tiêm mũi phong bế đầu tiên.
Bởi vì làm vận động viên, sự nghiệp thể thao của họ là có hạn, chỉ cần cơ hội ở phía trước, vì không phụ lòng chính mình sống hết mình ngày đêm trên sân tập, bọn họ phải dốc hết toàn lực để nắm lấy cơ hội này.
Sau đó Dương Chí Viễn một tiêm đâm xuống, Trương Giác lớn tiếng phát ra tiếng hét thảm của thằng nhóc nghịch ngợm.
"Ngao! Đau chết rồi cha ơi!"
Dương Chí Viễn lạnh lùng: "Hết cách rồi, ai bảo em bị thương không đúng chỗ, không gian mắt cá chân lại lớn như vậy, phong bế chắc chắn sẽ càng đau hơn, nếu em bị chấn thương phần xương hông giống như Trương Tuấn Bảo đó, cảm giác đau đớn khi tiêm mũi này sẽ ít đi nhiều.
"
Trương Tuấn Bảo vội vàng khoát tay: "Chấn thương dây chằng đã đủ khổ rồi, nếu mà còn bị thương xương hông, nhóc con này có thể đứng đầu trên bảng xếp hạng thảm nhất trong các vận động viên trong nước.
"
Thẩm Lưu: "Khi nào mà có cái bảng này chứ?"
Trương Tuấn Bảo: "Đã sớm có rồi, cái lần cậu giải nghệ năm đó là lọt vào tóp 5 người đứng đầu đó, đều nói cậu có thể nhảy bốn vòng lại thua một tên tặc nhảy ba vòng.
"
Thẩm Lưu: "! "
Thẩm nhất ca cũng không muốn được không? Hắn bị chấn thương đầu gối trước Thế vận hội mùa đông Vancouver, vì đuổi kịp mùa giải Olympic đã từng phong bế, nhưng chấn thương vẫn không thể tốt lên được, việc tập luyện nhảy bốn vòng nặng nề hơn nữa còn bị thương ngoài ý muốn, trực tiếp khiến cho chấn thương tái phát dẫn đến việc phải giải nghệ.
Trương Giác đau đến đến đôi mắt rung rưng, đáng thương dựa vào lồng ngực chữa trị của ông cậu nhà mình, Trương Tuấn Bảo xoa đầu cá sấu, không ngừng thở dài.
"Con tiêm mũi này đau, trong lòng cậu cũng không dễ chịu mà.
"
Trương Giác có chút cảm động ngẩng đầu, thì nghe ông cậu chốt hạ câu sau: "Lần này con tiêm phong bế, cậu không báo cáo với cha mẹ con, chờ đến lúc trở về, mẹ con nhất định sẽ không tha cho cậu.
"
Nhớ tới giá phơi quần áo của Trương nữ sĩ, Trương Tuấn Bảo và Trương Giác đồng thời rùng mình một cái.
Vì trốn tránh hiện thực, bọn họ cùng nhau uống sữa bò chuẩn bị ngủ, Trương Giác lười đi lại, dứt khoát ở trên giường ông cậu cọ một đêm, tới sáng thì phát hiện jio không đau nữa.
Thằng nhóc con tung ta tung tăng, hai tay chống nạnh lên bụng, hết sức cao hứng: "Ha, cảm giác này giống như trở về trạng thái phân trạm nước Mỹ nha!"
Cậu cảm thấy bản thân mình có thể đánh McQueen một lần nữa, thậm chí là đánh Vasily, Sergei, Martin luôn nha!
Trương Tuấn Bảo cũng biết chỉ cần Trương Giác chỉ cần có thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh của mình thì thật sự có thể vật lộn với những tuyển thủ hàng đầu, nhưng hắn vẫn như cũ rất không khách khí cốc đầu thằng cháu mình một phát.
"Vấn đề tình trạng lỏng lẻo khớp do căng dây chằng vẫn không có thuyên giảm đâu, con cảnh giác chút cho cậu, đừng tưởng rằng phong bế rồi thì vạn sự đại cát.
"
Huấn luyện viên Trương trước khi giải nghệ đã từng tiêm qua 4 mũi phong bế, Thẩm Lưu trước khi xuất ngũ thì 9 tiêm, so với một tân binh đang bị chấn thương như Trương Giác, kinh nghiệm về phương diện này của hai bọn họ nhiều hơn.
Trương Giác le lưỡi, quay trở lại thay đồng phục của đội tuyển Trung Quốc với phối màu trứng bác cà chua, đem giày trượt băng, giày trượt dự do, đồ bảo vệ lưỡi dao, khăn mặt nhét vào một cái ba lô.
Bởi vì trên trang phục thi đấu có rất nhiều kim cương và hạt châu, thêm vào chất liệu cực kỳ mỏng, thực sự không có cách nào rửa sách nó bằng các phương pháp thông thường, đặc biệt là trang phục trượt băng tự do, sau khi trượt xong Trương Giác nhất định sẽ toát mồ hôi toàn thân, mà phương pháp xử lý của trang phục thi đấu chỉ là lấy phấn rôm thoa lên.
Lần này bởi vì chiều cao nên cậu làm một bộ trang phục thi đấu mới, phía trên không còn mùi phấn rôm nồng thường thấy ở giữa mùa giải nữa, Trương Giác nâng niu sờ sờ hạt kim cương trên đó.
"Trước đây còn nói chờ đến khi mình có tiền, đến một mùa giải sẽ làm mấy bộ để thay phiên dùng, không bao giờ mặc bộ trang phục nặng mùi phấn rôm này nữa, không ngờ rằng mùa giải này sớm đã hoàn thành mục tiêu.
"
Nói xong, cậu cẩn thận đem trang phục thi đấu gói kỹ vào túi nhựa, rồi mới nhét vào ba lô.
Mặc dù thoạt nhìn như pippi, hơn nữa được ban huấn luyện chăm sóc rất tốt, nhưng sáu, bảy tuổi có thể đạp ghế xào rau cho em trai thì thực sự Trương Giác rất giỏi quản lý sinh hoạt, sắp xếp đồ đạc cũng ngay ngắn rõ ràng.
Trương Tuấn Bảo nhắc nhở cậu: "Mang thêm một chiếc khăn lông, lần trước con chỉ mang một chiếc khăn mà vừa lau mặt rồi còn lau chân, không thấy dơ à?"
Trương Giác oan ức: "Nhưng mà chân con đâu có thúi, hơn nữa con lau mặt xon rồi mới lau chân mà, vận động xong thì không thể tránh được việc chảy mồ hôi toàn thân, không lau cũng không thoải mái.
"
Ông cậu cứng rắn nhét một chiếc khăn màu vàng sáng có họa tiết hình Lego vào trong ba lô của cậu.
Trương Giác bất mãn: "Đây là cái đồ bao gối của con.
"
Cậu luôn cảm thấy áo gối bên ngoài không sạch sẽ, lúc ra ngoài thi đấu thì đều sẽ mang theo một chiếc bao gối, nếu như hôm nay dùng cái này thay cho khăn lông lau mồ hôi, cậu sẽ không thể dùng nó để lót đầu nữa.
Nhưng những vấn đề tầm thường như thế nà, Trương Giác chưa bao giờ phản kháng lại được ông cậu.
Thẩm Lưu ngồi một bên: "Thực ra chỉ cần trang phục thi đấu của đơn nam không vượt quá 850 gram thì em đã tốt rồi, trực tiếp yêu cần trọng lượng trang phục thi đấu không được vượt quá 350 gram, chỉ có đơn nữ mới yêu cầu trọng lượng trang phục thấp như vậy thôi.
"
Trương Giác le lưỡi: "Bởi vì em vẫn phải dựa vào tốc độ để hoàn than cú nhảy xoay bốn vòng nha, quần áo quá nặng, em không thể xoay người được.
"
Nói xong, đứa nhỏ xỏ chân vào giày thể thao, đeo ba lô trên lưng, kéo vali xuất phát.
Hiện tại cậu cao 163.
5 cm, vẫn thấp hơn Trương Tuấn Bảo nửa cái đầu, bởi vì người gầy còn mỏng như sợi mì, nhưng Thẩm Lưu lại phát hiện bóng lưng của Trương Giác mang đến cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.
Mặc dù trận thắng của Trương Giác trước chỉ là phân trạm phụ nhưng đây được coi là trận chiến đáng giá nhất trong nửa đầu mùa giải, bởi vì trận chiến này đã cho người hâm mộ trượt băng trên thế giới thấy một điều rằng —— ở thời kỳ hoàng kim của mình, Trương Giác mạnh đến nỗi có thể kéo nhà vô địch thế giới xuống ngựa, điều này trực tiếp tạo nên đại vị giang hồ của cậu thiếu niên nà.
Sau lần thắng này, địa vị của Trương Giác trong lòng các trọng tài, huấn luyện viên, vận động viên và người hâm mộ trượt băng trên toàn thế giới đều thay đổi, ban đầu cậu chỉ được cho là một người mới bậc siêu cấp với Hayato Terakami và Ilya, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều trực tiếp đặt cậu lên cùng một bậc thang với Sergei và Martin.
Càng ngày càng nhiều hy vọng đặt trên vai Trương Giác, tất cả mọi người đều muốn Trương Giác thắng, hơn nữa là một chiến thắng thật đẹp.
Kể từ khi Kim Mộng và Diêu Lam giải nghệ, cậu đã trở thành bảo chứng duy nhất cho tỷ lệ người xem của các sự kiện trượt băng nghệ thuật trong nước, ngay cả Hoàng Oanh và Quan Lâm cũng không sánh bằng.
Thẩm Lưu nghĩ, nếu như đổi lại thành hắn phải đối mặt với những áp lực này khi còn đang hoạt động, chắc chắn lúc này hắn sẽ bắt đầu chạy vào nhà vệ sinh và tiêu chảy vì hội chứng ruột kích thích, nhưng Trương Giác vẫn còn tâm trạng đôi co với ông cậu mình chuyện cái khăn, hơn nữa Trương Tuấn Bảo đã nói, Trương Giác đã làm tốt công cuộc chuẩn bị tâm lý dốc hết toàn lực nhưng vẫn không thể giành chiến thắng.
Cậu nói rằng cậu có thể thua, nhưng cậu vẫn phải chiến đấu.
Với tâm lý vững vàng như vậy, chắc chắn Trương Giác sẽ đạt đến một tầm cao mà không ai có thể tưởng tượng được trong tương lai, đúng không?
Buổi chiều là thi đấu tổ thiếu niên, khi Arthur đang khởi động thì thấy Trương Giác bước vào sân vận động với tốc độ ổn định, trải một tấm thảm yoga ra rồi bắt đầu ngồi trên đó ép chân.
Vết thương ở chân anh ấy đã tốt hơn chưa?
Arthur hầu như không nói chuyện với Trương, lúc này cũng không tiện đến gần để quan tâm đối phương, mà Shiro Keiko lại nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh cậu, ôm đầu gối ngồi xuống, nói chuyện với Trương hồi lâu rồi mới đi.
Thiếu niên ở trong lòng cảm thán: Thật tốt quá, mình cũng muốn trò chuyện với Trương như vậy.
Mãi đến khi huấn luyện viên kêu tên nhóc: "Arthur, lát nữa con sẽ ra sân rồi đó, hiện tại đã khởi động đủ chưa?"
Cậu bé mới vừa phản ứng thì nhìn thấy Trương Giác ngẩng đầu, ánh mắt của hai người chạm nhau, Arthur hoảng loạn dời ánh mắt, làm bộ trả lời vấn đề của huấn luyện viên như không có chuyện gì xảy ra.
"Xin lỗi, huấn luyện viên, con còn chưa có khởi động xong, thầy giúp con kéo duỗi một chút được không? Con cảm thấy bắp thịt của cơ đùi căng quá.
"
Nhóc có căn bản về hiphop, nhưng độ dẻo dai không xuất sắc lắm, ít nhất không thể so với Trương Giác cái loại mở lên 200 độ, tư thế Beillmann hay donout cũng không làm được, chỉ có thể miễn cưỡng cầm lưỡi dao xoay người kiểu chim yến, nhưng không có tính dẻo dai để giúp tuyển thủ thực hiện đẹp hơn.
Nhưng huấn luyện viên hiện tại của cậu ấy là tiên sinh Barron rất cứng đầu khi cho cậu tập tư thế xoay người này, ngoài ra bọn họ còn cho nhóc khổ luyện 3A và nhấc tay.
Arthur là một đứa nhỏ thông minh, nhóc có thể hiểu rằng Liên đoàn Trượt băng Hoa Kỳ thiếu các tài năng trượt băng đơn, rất mong muốn có một thiếu niên thiên tài ở đất nước mình, nếu như thiếu niên này và Trương Giác – người đầu tiên của thế hệ mới ở bên kia đại dương cùng chung một con đường, những người hâm mộ trượt băng sẽ có thêm niềm tin vào nhóc.
Vừa vặn, Arthur cũng có một khuôn mặt tinh xảo.
Nhưng nhóc sẽ không trở thành bản sao của bất kỳ ai, cho dù đó là Trương người nhóc sùng bái nhất cũng không được.
Arthur hít sâu, đeo một đôi găng tay cụt ngón, trượt băng tự do của Arthur mùa giải này là một bản chuyển thể từ hiphop, do có nền tảng tốt nên ngay từ đầu điểm biểu diễn của nhóc không hề thấp, khi lựa chọn ca khúc, nhóc và huấn luyện viên đã tranh luận rất lâu.
Nhóc rất yêu thích trượt băng nghệ thuật, nếu như có thể, nhóc hy vọng mình có thể được quảng bá rầm rộ ở tổ thiếu niên rồi thăng tổ giống như Trương, sau đó đi tới trước mặt Trương khiêu chiến đối phương.
Harhasha nhảy một cú 2A trên đất, huấn luyện viên Ayala thoả mãn gật đầu: "Hãy giữ nguyên hiện tại cảm giác.
"
Mặc dù ba ngôi sao sáng thế hệ mới đều đã được thăng tổ, nhưng giải Junior Grand Prix năm nay vẫn khá sôi động, dưới tình huống được ưu ái về quốc tịch và thực lực của bản thân cũng rất tốt, tân binh Bắc Mỹ không ngần ngại quyết đấu với nhà vô địch nóng bỏng triển vọng nhất năm nay, Harhasha.
Đối với các vận động viên trẻ, họ vốn đang ở độ tuổi quyết liệt nhất, chiến đấu vô cùng dũng mãnh, tâm tình vừa lên, bầu không khí giữa hai người bọn họ trở nên tràn ngập mùi thuốc súng.
Đặc biệt là Harhasha rất vất vả mới giành được một tấm huy chương vàng, nhưng dưới tình huống hắn chỉ hơn đối thủ một điểm cũng như một cú nhảy 3A, niềm vui sướng của hắn và Ayala dường như bị vắt kiệt.
Sau đó lúc tại thời điểm trao giải, lúc hắn và Arthur đối mặt với nhau đều nở một nụ cười vô cùng cứng ngắc, rất rõ ràng chính là cười với nhau vì phép lịch sự, nhưng bọn họ ngay cả một câu cũng không muốn nói với đối phương.
Trương Giác thấy cảnh này còn rất vui mừng nha, cậu chỉ vào đài lĩnh thưởng cười ha ha: "Ôi chao ơi, mối quan hệ của bọn nhóc thoạt thìn có vẻ không tốt nha, anh nhìn Alan Helge đứng bên cạnh bọn họ kìa, cả người đều mang dáng vẻ không thoải mái.
"
Ừm, người giành được huy chương đồng đơn