Thân là một người học đại học nửa chừng ở đời trước, trên lưng gánh một món nợ lớn, sau khi trở thành một idol thực tập sinh thì có người đại diện lo liệu mọi chuyện, Trương Giác thực ra cho tới bây giờ chưa bao giờ mua vé máy bay, nếu như để bản thân cậu ngồi máy bay một mình, khả năng cậu sẽ bị choáng váng.
Cho nên Trương Giác thậm chí còn không biết rằng các hãng hàng không thế nhưng sẽ cung cấp các dịch vụ đặc biệt cho những người chướng ngại vận động.
Ví dụ như, dịch vụ xe lăn.
Khi Thẩm Lưu đặt vé máy bay, Thẩm Lưu thành thạo đặt trước cho cậu một dịch vụ xe lăn, sau đó khi Trương Tuấn Bảo ôm cậu từ trên xe xuống, nhân viên công tác lđẩy chiếc xe lăn đến đây, mang theo nụ cười mời cậu lên, sau đó cậu lên máy bay bằng một bệ thang máy khác, lên tới máy bay thì đổi sang một chiếc xe lăn khác!
Thẩm Lưu xòa đầu cá sấu của Trương Giác: "Lần trước khi anh bị chấn thương trong một trận đấu nước ngoài, chính là ngồi xe lăn về nước.
"
Trương Giác nhìn chân phải bị bó thành một cục của mình, mím mím môi.
Sau khi xuống máy bay, Trương Giác không quay về Đông Bắc mà là trước tiên được Trương Tuấn Bảo dẫn đến bệnh viện thủ đô 703, đây là một địa điểm quen thuộc của vận động viên trượt băng nghệ thuật cũng như rất nhiều những vận động viên bộ môn khác
Theo trang web xếp hạng bệnh viên nào đó, khoa xương của bệnh viện này là tốt nhất Bắc Kinh, cho nên rất nhiều vận động viên của đội tuyển quốc gia sau khi bị thương thì đều sẽ đến đây để điều trị.
Xe ô tô đến địa điểm càng lúc càng gần, trên khuôn mặt của Trương Tuấn Bảo cũng lộ ra một vẻ hoài niệm phảng phất.
Từ khi nhớ tới người cha kia của Trương Giác, cái người đặc biệt khủng khiếp từ gen cho đên chứng nghiện rượu, Trương Tuấn Bảo nhớ ra dường như hắn đã có một cuộc chiến với Lan Côn về vấn đề này.
Cuối cùng Lan Côn hình như là bị gãy xương đùi, mặt thì bị gạch đập thành hình vuông, bản thân hắn thì cũng gãy xương tay, phải nhập viện điều trị ngay tại chỗ.
Hắn không nhịn được nói với Trương Giác về ký ức năm đó : "Cậu và anh Thẩm của con nằm viện ở đây không chỉ một lần, chấn thương hông và chấn thương đầu gối của cậu đều điều trị ở đây, trong đó có bác sĩ Sài có kỹ năng y tế rất giỏi, hơn nữa còn rất cẩn thận và kiên nhẫn.
"
Ngay cả khi Trương Thanh Yến và Lan Cẩn đánh nhau rồi què một chân, cũng là bác sĩ Sài đắp cho một miếng thạch cao.
Thẩm Lưu nói thêm: "Lúc anh đi khám đầu gối, bác sĩ Sài đã được thăng chức thành chủ nhiệm Sài, hắn còn nhớ ngươi sao, nhắc tới hình ảnh mà bọn anh đánh nhau với một thanh niên 1 mét 9 trước cửa bện viện, ông ấy cả đời cũng không quên nổi.
"
Đương nhiên, hình ảnh mà Thẩm Lưu một bên lau nước mắt khóc kêu "Sư huynh", một một bên cõng Trương Tuấn Bảo vào bệnh viên, phỏng chừng là đã để lại cho bác sĩ Sài ấn tượng sâu sắc, cho nên qua nhiều năm như vậy rồi ông vẫn còn nhớ Thẩm Lưu.
Trương Giác ha ha cười rộ lên: "Ông cậu trước đây từng đánh nhau với người cao 1 mét 9 luôn á? Thật là lợi hại nha, không hổ là ông cậu của con.
"
Trương Tuấn Bảo đột nhiên nghẹn lại, hắn lúng túng nở nụ cười: "Đúng đó, trước đây cậu rất lợi hại, mà cái việc đánh nhau này không có đáng để học theo đâu, nhóc con không được đánh nhau với người khác biết không?"
Đánh nhau làm cơ thể bị chấn thương, mà thân thể là tiền vốn lớn nhất của vận động viên, Trương Giác hiện tại rất là quý giá đó, có gì chịu không nổi đâu.
Trương Giác lộ ra thần sắc ngoan ngoãn : "Con biết rồi, con sẽ không dễ dàng đánh nhau đâu.
"
Lúc này là sáu giờ rưỡi chiều, Trương Giác cảm thấy mình đến bệnh viện giờ này đại khái là đi cấp cứu.
Sau khi bọn họ xuống xe tại cổng bệnh thì thấy thân ảnh Trương nữ sĩ đứng trong gió với vẻ mặt lạnh lùng.
Mái tóc dài đến eo được cô buộc cao lên, trên khuôn mặt bầu bĩnh mang theo lực uy hiếp khiến người ta không dám nhìn thẳng, một thân áo khoác nhung màu đỏ tươi đẹp chói mắt.
Thế giới đột nhiên vô cùng yên tĩnh, Trương Giác sợ hãi nắm lấy cánh tay của Thẩm Lưu, khí lực lớn đến mức khiến Thẩm Lưu thiếu chút nữa bị đau kêu thành tiếng.
Hai chân Trương Tuấn Bảo run lên, khi Trương nữ sĩ rút ra một cây thước từ phía sau lưng, ông cậu theo bản năng quay đầu bỏ chạy, Trương Thanh Yến phẫn nộ hét lên "Chạy đi đâu" rồi lập tức đuổi theo.
Ngạc nhiên chính là Trương nữ sĩ rõ ràng đã 36 tuổi, hơn nữa chiều cao chỉ có 1 mét 58, càng không phải là vận động viên chuyên nghiệp, nhưng thế nhưng kỹ năng chạy của cô không hề chậm hơn ông cậu là cựu vận động viên với chiều cao 1 mét 7.
Cô vừa chạy vừa cởi giày ra rồi ném một phát về phía trước, Trương Tuấn Bảo "Ui cha ơi" lao về phía trước, Trương Thanh Yến hùng hổ xông lên, dùng cây thước đánh vào cặp mông vểnh của thằng em.
Vang lên một tiếng chát, Thẩm Lưu thậm chí nhìn thấy cặp mông của Trương sư huynh nảy nảy.
"Trương Tiểu Bảo! Cái thằng này to gan lắm! Chị mày đây đem con trai giao cho mày, tên khốn kiếp mày đâu thậm chí còn không thông báo cho chị mày biết là thằng nhỏ tiêm phong bế? Chị mày phải thông qua TV mới biết được thằng nhỏ bị chấn thương đến mức phải ngồi xe lăn!"
Tống Thành không biết là xuất hiện từ đầu, yếu ớt khuyên răn : "Thanh Yến nè, Tuấn Bảo không phải cố ý, con đừng đánh nữa.
"
Hiện tại huấn luyện viên trưởng Tống vô cùng hối hận, sớm biết Trương Thanh Yến qua nhiều năm như vậy mang cái tính tình nóng nảy như thế, khi cô gọi điện thoại tới hỏi thăm vết thương của Trương Giác, ông mới không thèm nói thật.
Haiz, nhớ năm đó khi Trương Tuấn Bảo vẫn còn là một thằng nhóc, chính là Trương Thanh Yến cưỡi xe công thức một đưa đón hắn đi huấn luyện, Trương Tuấn Bảo gây họa đánh nhau cũng là Trương nữ sĩ vác theo giá phơi quần áo đến đánh người và thu dọn mớ hỗn loạn.
Người khác đánh Trương Tuấn Bảo, huấn luyện viên Tống nhất định sẽ nổi giận, Trương nữ sĩ muốn thu thập Trương Tuấn Bảo, huấn luyện viên Tống không hề nổi giận mà có khi còn sẵn sàng đưa lên vũ khí.
Con trai nhà mình tiêm phong bế để thi đấu, mẹ ruột thế nhưng không biết gì, cũng khó trách Trương nữ sĩ nổi điên.
Trương Tuấn Bảo dùng một loại ánh mắt bị phản bội trừng ông: "Huấn luyện viên!"
Chúng ta không phải đã thảo luận với nhau là sau khi về nước mới nói chuyện này với chị tôi sao? Ông cái người mày rậm mắt to sao lại chơi chiêu này chứ?
Tống Thành sờ sờ cái đại não trống trơn, lau xuống một tầng mồ hồi.
Ông giải thích : "Ai nha, Thanh Yến không muốn chờ cậu trở về để nghe giải thích.
"
Cô tìm tới cửa hỏi thăm tình hình thằng con mình, huấn luyện viên Tống cũng không dám không nói nha.
Lỡ đâu Trương Thanh Yến vác theo chiếc ghế dưới mông vung lên, huấn luyện viên Tống cũng không dám nói lý lẽ gì nữa.
Trương Giác nhìn hai bên một chút, cảm thấy Trương nữ sĩ tạm thời không chú ý tới đây, cậu một chân nhảy lên, bám víu vào Thẩm Lưu nhỏ giọng gấp gáp nói: "Anh Thẩm, tình huống khẩn cấp, anh nhanh mang em vào bệnh viện cái chỗ nào mà mẹ em không tìm thấy em á.
"
Thẩm Lưu trầm mặc một giây, cõng Trương Giác đi vào trong bệnh viện, sau lưng truyền đến tiếng gào thét của Trương Thanh Yến.
"Trương Tiểu Ngọc, mau đứng lại cho lão nương!"
Thẩm Lưu không dám động đậy.
Trương nữ sĩ, uy vũ.
Sau khi Trương Tuấn Bảo bưng cái mông đi đăng ký, Trương nữ sĩ nhét một tấm thẻ vào trong tay Trương Giác: "Còn chưa biết vết thương của con ra sao, tiền khám bệnh của Bắc Kinh thì đắt, chỗ này là mười vạn, không đủ thì nhớ hỏi mẹ.
"
Sắc mặt cô đen thui: "Luyện trượt băng nghệ thuật chính là dựa vào chân để kiếm cơn, không quan tâm tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải chữa chân cẳng lại cho lành lặn, hiện tại mẹ sẽ không đánh con, con coi mà dưỡng thương cho tốt.
"
Ý tứ chính là sau khi khỏi bệnh thì sẽ bị đánh cho một trận.
Trương Giác cảm giác mình như tù nhân với bản án treo tử hình, lúc này vô cùng nỗ lực biểu hiện sự ngoan ngoãn để được giảm án.
Cậu ôm cánh tay Trương nữ sĩ, lộ ra một nụ cười ngọt ngào lấy lòng, dùng thanh âm làm nũng mà Tống Thành và Dương Chí Viễn đều cảm thấy nổi hết da gà kêu một tiếng "Mẹ ơi —— "
Trương nữ sĩ không thèm đoái hoài, bóp lấy khuôn mặt thịt của cậu, nâng khuôn mặt của Trương Giác lên quan sát.
"Sao lại gầy như vậy? Con có 7% là mỡ, khuôn mặt chiếm hết một phần ba, còn lại hai phần ba là dồn hết vô mông à.
"
Trương Giác rất muốn phản bác khuôn mặt của cậu rất là nhỏ, chỉ là nhiều collgen đầy đặn hơn nên mới có thể véo ra một cục, nhưng cuối cùng cậu vẫn cầm lấy bàn tay của mẹ, lại đem chiếc cằm nhỏ của mình đặt trên đó, rất cố gắng bán manh.
Trương nữ sĩ trầm mặc một hồi, cũng không biết có bị manh hóa hay không, chỉ là đi tìm y tá lấy xe lăn, đẩy Trương Giác đi xe vết thương trước.
Xem chấn thương của Trương Giác chính là vị bác sĩ Sài mà ông cậu và anh Thẩm nhắc tới kia, ông là một ông bác đeo mắt kính, khi nhìn thấy cặp chị em Trương Thanh Yến, Trương Tuấn Bảo cùng với Thẩm Lưu ở chỗ này thì lộ ra biểu tình khó nói hết.
"Các cô cậu sao lại ở đây cùng nhau?"
Trước đây từng người từng người đứng đây khám bệnh thì ông không nói, bây giờ lại kéo theo cả đoàn đưa đứa nhỏ tới đây?
Trương Tuấn Bảo cười một cái, chỉ vào Trương Giác: "Bác sĩ Sài, đây là cháu ngoại tôi, là con trai cả của chị tôi, hiện tại cũng đang luyện trượt băng, nó bị căng dây chằng bên mắt cá chân phải trong trận đấu ở Nga, rồi phong bế cứng rắn thi đấu, kết quả hiện tại đau đến mức đi lại cũng không được.
"
Bác sĩ Sài: "Nói cách khác, tôi xem bệnh cho một chị một em, giờ còn phải xem bệnh đời thứ hai của các cô cậu à?"
Không yên được hay sao?
Trương Giác không rõ quay đầu lại: "Trước đây mẹ cũng đã từng đến chỗ bác sĩ Sài chữa chấn thương à?"
Sau đó Trương Thanh Yến, Trương Tuấn Bảo, Thẩm Lưu và Tống Thành giống như