Khi nhìn thấy Trương Tuấn Bảo đến sân huấn luyện, Tôn Thiên đầy mặt tiều tụy.
Ông thở dài dẫn người ta vào văn phòng.
"Cậu xem như là người của đội tuyển tỉnh tỉnh H điều đến chỗ này, tiền làm thêm giờ sẽ tính gấp ba lần bình thường, cậu ở đây dạy học một tháng, tôi tính cho cậu ba tháng tiền lương, cho nên có thể kêu thằng cháu nhà cậu đừng có gọi điện lúc chín giờ tối được không, miệng thì nhỏ mà nói huyên thuyên suốt nửa tiếng đồng hồ? Đầu óc tôi cũng bị nó làm cho quay cuồng luôn rồi.
"
Trương Giác khi nói chuyện thì không nói tục chửi thề, nhưng trong ngoài lời nói đều là không được cho ông cậu nhà con đi làm không công, còn có cái gì mà lách luật và các quy định bum ba là bum, giống như một người làm công ăn lương bị lừa không biết bao nhiêu lần vì một hợp đồng đen đủi, thuộc lòng hết tất cả các điều luật mà có thể bảo vệ bản thân mình.
Nhưng rõ ràng Trương Giác vẫn luôn là đại bảo bối của làng trượt băng Thôn Thỏ kể từ khi ra mắt mà, ai cam lòng bạc đãi thằng nhóc đó chứ?
Trương Tuấn Bảo vô cùng xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi giám đốc Tôn, đứa nhỏ nhà tôi làm phiền ngài rồi.
"
Giám đốc Tôn ngoài miệng bĩu môi lầm bầm, trong lòng thì thực sự xấu hổ khi đối mặt với Trương Tuấn Bảo, bởi vì nếu như không phải Trương Giác gọi một cú điện thoại này, ông còn thật sự quên việc trả lương cho Trương Tuấn Bảo.
Thân là huấn luyện viên trưởng, thông thường ông chỉ cần chỉnh huấn luyện viên đội tuyển quốc gia chỉ trong một câu nói, nhưng Trương Tuấn Bảo này là một ngoại lệ, rõ ràng là vừa có thể dạy nhảy bốn vòng, vừa nghĩ ra được kỹ thuật tiếp băng hàng đầu, nhưng lại cố tình không phải là cấp dưới trực tiếp của ông.
Ai kêu C9 đã từ chối ưu đãi đặc biệt cho các kiện tướng thể dục thể thao cấp quốc tế đang hoạt động của đội trượt băng nghệ thuật, để nhất ca nhà bọn họ phải dựa vào bản thân học tập ở quê nhà, mà không có cách nào chuyển đến đội tuyển quốc gia ở Bắc Kinh chứ? Khiến cho Trương Tuấn Bảo cũng không chịu tới đây, thực sự là tiện nghi lão tiểu tử Tống Thành kia.
Haiz, Tôn Thiên cũng không phải nói là bản thân có hy vọng sai trái gì đối với nhất ca nhà mình, người mà lớn lên với bộ não thông minh người mà hy vọng sẽ được nhận vào một trường học danh tiếng, dù sao thì não của đứa bé đó hoạt động rất mau lẹ, lúc tính điểm cũng là tính vèo vèo.
Phải biết rằng thao tác thay đổi bố trí bước nhảy của Trương Giác trong trận chung kết Grand Prix là rất xuất sắc trong mắt vô số người, được rất nhiều nhân sĩ trong nghề ca ngợi như một minh chứng cho trạng thái tinh thần bình tĩnh và táo bạo, đầu óc nhảy bén nhanh nhẹn, cùng với phẩm chất kỹ thuật toàn diện tuyệt vời.
Nhưng nếu lúc đó cậu không thay đổi phương án nhảy, hoặc là không all clean hết các cú nhảy, Trương Giác sẽ không thể từ vị trí thứ tư trong bài thi ngắn đuổi tới huy chương bạc, phải biết đây chính là sân nhà ở tuyển thủ hệ Nga, đối thủ của cậu có thể được thêm điểm, tự bản thân Trương Giác cũng chỉ có thể tách nước lấy điểm.
Tôn Thiên nghĩ, nếu như Trương Giác không đang trong giai đoạn phát triển hoặc không chấn thương thì tốt rồi, chỉ cần cậu khỏe lên, lão huấn luyện viên Tôn cũng không cần nhìn chằm chằm vào Kim Tử Tuyên – người có tuổi lớn hơn những tâm lý còn không ổn định bằng Trương Giác, ngóng trông đứa nhỏ này sẽ là một ứng cứ viên sáng giá cho vị trí nhất ca.
Ông ho khan một tiếng: "Được, bọn nhỏ ngày mai sẽ đến, cậu là huấn luyện viên dạy nhảy thì định dạy cho chúng cái gì?"
Trương Tuấn Bảo một mặt đương nhiên: "Đương niên là dạy động tác nhấc tay và kỹ thuật đệm băng khi tiếp băng rồi.
"
Tôn Thiên ngạc nhiên, đây chính là kỹ thuật đặc trưng của Trương Tuấn Bảo với tư cách là một huấn luyện viên.
Giọng nói ông chút run rẩy: "Cậu, kế hoạch huấn luyện của cậu, đã thảo luận trước với Trương Giác chua? Tôi nhớ cái kỹ thuật nhấc tay này là nó và Thẩm Lưu cùng nhau hoàn thiện đúng không?"
Trong trí nhớ của ông, Thẩm Lưu vẫn là nhìn thấy Trương Giác nhấc tay rồi mới bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật nhấc tay lên của mình.
Trương Tuấn Bảo hoành tráng vung tay lên: "Tôi nói với nó rồi, nó kêu không thành vấn đề, hơn nữa nó còn kiến nghị tôi chủ yếu là dạy kỹ thuật Rippon nhấc hai tay, bởi vì các luyện tập này có thể giúp trục tâm khi nhảy ổn định hơn, Tano chỉ giơ một cái tay, hai bên thân thể phát lực không đồng đều, muốn luyện càng tốn nhiều thời gian hơn, nó luyện giơ hai tay chỉ một tháng, còn giơ một tay thì tốn cả năm mới thích ứng.
"
"Nhưng mà kỹ thuật đệm băng của tôi đòi hỏi các khớp của chính vận động viên phải linh hoạt hơn, cho nên khi luyện kỹ thuật này cũng cần tăng độ dẻo dai, nhưng độ dẻo dai quá tốt thì đại biểu một khí lực khống chế không tốt, sẽ giống như Trương Giác trượt một cái là ngã úp mặt xuống đất, bởi vì các khớp hoạt động quá nhiều thì rất dễ mất kiểm soát khi thực hiện các động tác chân phức tạp, cho nên đây là một nhiệm vụ khó khăn.
"
Trương Tuấn Bảo đưa ra kết luận: "Cho nên tôi chỉ có thể dạy sơ bộ cho bọn nhỏ, trong vòng một tháng mà hoàn thiện được hai kỹ thuật này là rất khó.
"
Trong lòng Tôn Thiên nghĩ tôi thích một người thực sự như cậu.
Cứ như thế cho dù phải trả cho Trương Tuấn Bảo một mức lương cao, giám đốc Tôn cũng cảm thấy rất đáng giá.
Lúc này giám đốc Tôn còn không biết do ông chỉ an bài cho Trương Tuấn Bảo giáo trình nhảy, cho nên Trương Tuấn Bảo cũng chỉ dạy nhấc tay và tiếp băng, nếu như ông để Trương Tuấn Bảo làm huấn luyện viên trưởng trại huấn luyện lần này thì ông cậu cũng sẽ lên một kế hoạch huấn luyện thật tốt cho việc nâng tạ và biểu diễn.
Huấn luyện viên Trương có phải là huấn luyện viên giỏi nhất trong việc nhấc tay và tiếp băng không? Sai lầm! Điều hắn am hiểu nhất rõ ràng là dạy rèn luyện sức mạnh.
Ừm, còn có thông qua việc tâm sự với vận động viên để cải thiện khả năng biểu cảm và điều chính trạng thái của học, cùng nhau thu thập thông tin về màn trình diễn và tìm hiểu chi tiết về nó.
Thành tích lớn nhất của Trương Giác Thôn Thỏ trong nội dung đơn nam và danh hiệu trái tim lớn cấp độ sử thi không hoàn toàn dựa trên thiên phú chồng chất, có ông cậu làm huấn luyện viên cũng đã hỗ trợ cho cậu rất nhiều.
Ngày hôm sau, Sát Hãn Bất Hoa được anh trai đưa đến trạm xe lửa Bắc Kinh, Bạch Âm nhìn xung quanh một chút thì thấy một chỗ cách họ không xa chừng 10 mét, một anh chàng đẹp trai con nít dường như là đã tốt nghiệp đại học có một thân hình tuyệt vời bị các mỹ nhân ngoại quốc điển trai của một đoàn du lịch vây quanh để bắt chuyển.
Bởi vì đoàn người này đều nói tiếng Tây Ban Nha, anh chàng mặt con nít đẹp trai hoàn toàn nghe không hiểu, khuôn mặt toát hết mồ hôi, mãi đến khi một người đàn ông xinh đẹp tóc đen mắt xanh đến gần hắn với ánh mắt rực lửa, dùng vai cụng một cái vào anh chàng đẹp trai kia, soái ca quang quác một tiếng rồi nhảy một phát hai mét, vừa vặn nhìn thấy Bạch Âm và Sát Hãn Bất Hoa, hắn sáng mắt lên, xông tới lôi hai tên nhóc đen bỏ chạy.
"Đi mau, đám người kia cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cứ lần lần lượt lượt bon chen vô người tôi.
"
Trong lòng Bạch Âm tràn đầy ước ao, bản thân hắn đã độc thân 19 năm, nhưng chưa từng gặp người đàn ông 33 tuổi như Trương Tuấn Bảo nhưng vẫn được hoan nghênh như thế.
Hắn đưa em trai đến ký túc xá, hàn huyên một hồi với Trương Tuấn Bảo, sau đó vội vội vàng vàng rời đi, nói là mèo trong nhà mấy ngày gần đây sắp sinh, phải trở về đỡ đẻ, thanh niên chính là học đại học ngành thú y cho nên không có ý định mượn tay người khác.
Trương Tuấn Bảo nhìn ra cảm thán liên tục: "Chà, người nuôi thú cưng đại khái là như vậy, vì muốn chăm sóc cho đứa nhỏ đầy lông mà chuyện gì cũng không muốn người khác làm.
"
Thấy biểu tình ngốc ngốc của Sát Hãn Bất Hoa, hắn liền giải thích: "Sư huynh của con có thể là do dưỡng thương nên quá nhàm chán, hôm qua đến cửa hàng thú cưng đón một chú hamster trà sữa về nhà, tên là Saori.
"
Trương Tuấn Bảo cũng không cảm thấy chú hamster này đáng yêu, chỉ cảm thấy Trương Giác đang ngày càng sa vào các bộ phim truyền hình Nhật Bản.
Sát Hãn Bất Hoa nghi hoặc: "Sư huynh hiện tại đang làm gì thế?"
Trương Tuấn Bảo trả lời: "Mang theo em trai đi tham quan thủ đô rồi.
"
Đúng, cậu bạn nhỏ Hứa Đức Lạp hôm qua đến thủ đô, cũng theo những người bạn trong một ban nhạc đến một quán bar ở Hậu Hải để biểu diễn, mặc dù Trương Giác không phải là người đủ tuổi, cũng không phải là nghệ sĩ biểu diễn cho nên bị quán bar từ chối không cho vào, mà nghe đâu《 Đêm nay đầy sao 》 được khán giả đón nhận nồng nhiệt, ngay tại chỗ nhận được một tấm danh thiếp từ người đại diện của một công ty tên là Phượng Minh.
Rồi vào ngày hôm nay, hai anh em cùng nhau đi ngắm cảnh tuyết rơi ở Tử Cấm Thành, hơn nữa Trương Giác cũng không riêng gì đến đây ngắm phong cảnh, cậu còn định nói chuyện với em trai mình về những kế hoạch trong tương lai trên đường đi tham quan.
Nói tới Phượng Minh, đừng nói Trương Giác quen thuộc như thế nào, kia không phải là công ty nhỏ mà cậu đã ký vào đời trước của mình sao?
Có sao nói vậy, đừng nhìn vào bản hợp đồng siêu khắc nghiệt mà Trương Giác đã ký khi cậu tham gia giấc mộng thiếu niên 307》, nhưng Phượng Minh thực sự không có gì để cậu phải nói, từ ông chủ phú nhị đại cho đến người đại diện Bạch Tiểu Trân đều là tận tâm tận lực bồi dưỡng cậu, khi cậu hành hung con ruột của lão tổng công ty Thiên Đằng thì càng dốc hết toàn lực để bảo vệ cậu.
Hơn nữa trước khi Trương Giác gia nhập thì công ty này cũng đã từng nổi đình nổi đám với một ban nhạc rock, điều này cho thấy năng lực nghiệp vụ không kém, chỉ là tay bass là thành viên cốt cáng trong ban nhạc đột tử, ban nhạc phải giải tán, Phượng Minh không còn bảng hiệu mới bắt đầu trượt dốc.
Vốn dĩ nếu như Trương Giác thuận lợi ra mắt, cậu cảm thấy với năng lực ca hát và sáng tác của mình giúp công ty ngày càng phát triển là không thành vấn đề, nhưng không phải cậu cũng đột tử ! Nói chứ ông chủ Phượng Minh cũng phải đi bái lạy thần thánh đi, hai bảng hiệu đều đột tử là vận may gì chứ!
Nhưng nếu như Hứa Đức Lạp muốn đi con đường này trong tương lai, Trương Giác thà để cậu ký hợp đồng với Phượng Minh.
Dù sao thì tuy rằng trong tay ông chủ tư bản phú nhị đại cũng chỉ có 30 triệu quỹ khởi nghiệp do cha mẹ cho, tiêu hết rồi thì cút về kế thừa gia nghiệp, nhưng tài năng kinh doanh của anh ta không tồi, hơn nữa cũng không gạt bỏ những điều khó chịu, sẵn sàng che chở cấp dưới, ở trong cái giới này chính là một ông chủ tốt hiếm có.
Trong trí nhớ của Trương Giác, khi cậu còn là thực tập sinh trong《 giấc mộng thiếu niên 307》, một tin đồn bát quái ở phòng bên cạnh là người bị loại ở vòng bán kết vì đã xảy ra tranh chấp với cậu.
Chẳng hạn như thiếu tổng Thiên Đằng muốn quy tắc ngầm với cậu đặc biệt yêu thích những con ngựa có