Buổi chiều, giờ Thân.
Tâm tình Chung Minh hiện giờ rất là sầu não.
Thử nghĩ mà xem, một người vừa kết thúc một loại vận động không những kịch liệt mà còn tổn hao thể lực nào đó, xong xuôi, cái tên bạc tình khắc trước vẫn còn thân mật cận kề với hắn, cùng hắn này nọ suốt mấy canh giờ, cư nhiên đầu cũng không thèm ngoảnh lại, cứ thế phủi tay mà đi, bỏ lại một người đáng thương toàn thân nhức mỏi ngay cả khí lực xuống giường để mặc quần áo cũng không có — Ai gặp phải loại sự tình này mà không buồn bực đến chết mới là lạ.
Quẫn bách cuốn chăn nằm thẳng cẳng trên giường, Chung Minh đã sớm âm thầm đem tên hỗn đản nào đó ra xỉ vả cả trăm lần –
“Vương bát đản!” Trong đầu liên tục tái hiện lại hình ảnh tên kia thản nhiên rời đi, đại y sư Chung Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cái tên hỗn đản vắt chanh bỏ vỏ này, lần sau nhất định phải cho hắn biết mặt.
Lần sau… Nghĩ đến cái từ này, Chung Minh không khỏi rùng mình. Ai, thực là hỏng bét… Nếu không giải thích cái hiểu lầm kia cho rõ ràng, nói không chừng còn không có lần sau đâu. Đang lúc miên man suy nghĩ, hắn bất chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại ở ngay cửa phòng.
“Để đồ ở chỗ này, các ngươi lui ra ngoài hết đi.”
“Vâng.”
Chung Minh nín thở ngưng thần chờ đợi. Ngay tại khoảnh khắc cửa phòng mở ra, hắn nhanh chóng đem cái gối đầu vẫn cầm chặt trong tay ném thẳng ra ngoài.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Người vừa tới mang theo một hộp đồ ăn tinh xảo, tay còn lại thì kéo cái thùng gỗ lớn đến mức có thể chứa hai, ba người. Chỉ thấy mép thùng có vắt khăn lông, bên trong còn có hơi nóng không ngừng bốc ra, xem ra thùng này chứa đầy nước ấm. Thời điểm đối mặt với ‘ám khí’ mà Chung Minh phóng tới, người nọ thuận tay lấy thùng gỗ để chặn lại, vì thế cái gối lập tức bắn ngược trở lại, nảy lên hai cái trong không trung rồi bay về giường.
“Không phải vừa rồi ngươi còn tiêu sái rời đi sao?” Chung Minh dựng ngược lông mày trừng mắt nói, “Bây giờ trở về làm gì?!”
Đoạn Vô Văn đen mặt đóng cửa phòng, trầm mặc bày biện đồ ăn lên bàn, lại khom lưng đặt thùng gỗ xuống. Nhìn vào cái vẻ thành thục ung dung của hắn, hẳn là thùng gỗ có nặng thêm vài lần nữa cũng chẳng thành vấn đề.
“Này… Ngươi làm gì?!” Mắt thấy đối phương vẫn là vẻ mặt tỉnh bơ bước tới, Chung Minh vươn tay khước từ theo bản năng. Đáng tiếc toàn thân hắn đang ở trạng thái vô lực, chút kháng cự nho nhỏ này cũng chẳng có bất cứ tác dụng gì. Bỗng nhiên Chung Minh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, chăn bông cư nhiên đã bỏ hắn mà đi, thân mình trần trụi lập tức bị người ôm lên, đặt vào giữa làn nước ấm áp.
“Ô…” Thời điểm vết thương ở phía sau tiếp xúc với nước ấm, Chung Minh đau đến mức khuôn mặt nhăn nhúm cả vào. Hắn chỉ đành gắt gao bấu chặt mép thùng mới ngăn chính mình mất thể diện mà kêu lên thành tiếng. Tình huống vừa rồi xảy đến quá bất ngờ, hai người đều không chuẩn bị dầu bôi trơn, lại thêm đây là lần đầu tiên của Chung Minh, mặc dù đã vô cùng chú ý song vẫn không tránh khỏi việc bị thương chút ít.
“Ngươi không sao chứ?” Bên tai truyền đến một câu lạnh nhạt, thế nhưng bàn tay đang giúp mình xoa bóp phần eo và tẩy rửa thân thể của đối phương thì lại ôn nhu ấm áp vô cùng.
“Không… sao… mới là lạ…” Cắn răng chờ từng trận đau đớn như kim châm dần dần biến mất, Chung Minh tức giận quay đầu trừng y. Vốn hắn định thống khoái mắng chửi thêm vài câu, nhưng mà vừa thấy ánh mắt ẩn chứa quan tâm cùng lo lắng của người nọ, tức giận trong lòng không hiều sao hoàn toàn tiêu thất.
“Vô Văn…” Hắn khẽ ngâm nga một tiếng, bất chợt duỗi cánh tay dùng sức ôm lấy cổ đối phương, chủ động hôn lên môi y, lại thừa dịp người nào đó đang quá mức kinh ngạc mà dứt khoát nhắm mắt lại càn quét bừa bãi trong miệng đối phương, cứ thế hôn đến khi thân thể cả hai trở nên nóng rực mới chịu dừng lại.
“Như vậy, ngươi vẫn cho rằng tình cảm của ta đối với ngươi chẳng qua chỉ là đồng tình không?” Nhịp thở dồn dập của Chung Minh vẫn chưa bình ổn trở lại, hắn dùng đôi mắt tràn đầy xuân ý nhìn thẳng vào Đoạn Vô Văn, “Cơ thể của ta trong mắt ngươi rẻ rúng như vậy à?!”
“Ta… Không…” Nhìn ánh mắt chuyên chú chất chứa căm phẫn và lên án của thiếu niên, Đoạn Vô Văn khẽ động trong lòng, “A Minh…”
“Ngươi cũng quá coi thường ta!” Chung Minh nắm lấy vạt áo của Đoạn Vô Văn, gằn từng tiếng nói, “Ngươi nghe kỹ cho ta, ta hoàn toàn không giống tên hỗn đản không có tiết tháo nào đó. Nếu như không phải thật sự thích, ta tuyệt không có khả năng làm ra cái loại chuyện này cùng với một nam nhân khác.”
!!
Mấy lời này tuy rằng âm lượng không lớn nhưng lại cực kỳ kiên định, hoàn toàn không thể hoài nghi. Nó đã khiến cho một tên nào đó liều chết rúc đầu vào ngõ cụt cứ mãi không chịu chui ra bỗng nhiên hoàn toàn tỉnh lại.
“A Minh!” Đoạn Vô Văn hét to một tiếng, nhảy vào thùng gỗ ôm toàn bộ thân thể thiếu niên vào trong lồng ngực của mình, vui sướng không gì sánh được, “Nói như vậy, ngươi… Ngươi… Không phải…”
“Đương nhiên không phải. Tình cảm mà ta dành cho ngươi từ trước đến nay chưa bao giờ là đồng tình cả.” Vứt cho đối phương một đáp án cực kỳ khẳng định, trong con ngươi lóe ra một tia trêu chọc, thiếu niên nói, “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi rất cần người khác đồng tình sao? Nếu vậy, ta cũng không ngại tặng miễn phí cho ngươi… Ngô…” Ngay sau đó, những lời muốn nói đều bị tên sắc lang nọ áp tới ngăn chặn ở trong miệng. Hai người vừa cuồng nhiệt vừa triền miên mà cũng cực kỳ cấp bách dùng đầu lưỡi giao lưu tình cảm với nhau, rốt cuộc không rảnh rỗi mà nói chuyện nữa.
“… Thực xin lỗi…” Hơn nửa ngày, Đoạn Vô Văn mới lưu luyến không rời mà buông Chung Minh ra, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi bị chính mình hôn đến sưng đỏ, khàn khàn thấp giọng tạ lỗi.
“Ách…” Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng y nghiêm túc thế này, Chung Minh ngược lại có chút không được tự nhiên, một luồng nhiệt khí không khống chế được mà chạy dọc theo cần cổ xông thẳng lên trên mặt, “Không… Không có gì… Ta, ta chỉ là… A, hắt xì!” Gió xuân ngoài mang theo hàn ý bên cửa sổ thổi bay mành sa mà lướt qua thân thể còn vương đầy bọt nước của thiếu niên, vì thế hắn không khỏi rụt rụt cái cổ, hắt xì một tiếng thật to, “Lạnh quá.”
Dùng một cái khăn lông khô ráo bao lấy cơ thể trần trụi của đối phương, Đoạn Vô Văn nhanh nhẹn thay tình nhân chà sát thân thể. Chỉ một lát sau, Chung Minh đã y phục chỉnh tề mà an vị trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, người nọ còn không quên săn sóc mà nhét một cái gối mềm xuống dưới làm đệm mông cho hắn.
“… Vô Văn.” Nhìn người kia lấy ra một đĩa thức ăn thơm phức từ trong một đám bề bộn đặt trước mặt mình, trong lòng Chung Minh không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
“Sao cơ?”
“Chúng ta xem như huề.”
“Cái gì?” Đoạn Vô Văn không giải thích được.
“Chính là… Trước kia ta cũng hiểu lầm ngươi… Thật ra cảm giác bị người khác hiểu lầm thực sự rất khó chịu.” Chung Minh ngẩng đầu nghiêm túc nói, “Nếu về sau chúng ta có thể tín nhiệm lẫn nhau nhiều hơn một ít, hẳn là sẽ không phát sinh loại sự tình này lần nữa đi?”
“Chuyện ngày hôm qua ta cam đoan sẽ không phát sinh lần thứ hai.” Đoạn Vô Văn trịnh trọng đáp, “Khiến tất cả đều phải chịu giày vò là một hành động cực kỳ ngu xuẩn. Thật ra cẩn thận ngẫm lại,…” Y có chút đắc ý nói, “Người vừa có tài có mạo lại chung tình tốt tính như ta đây, thật sự là đốt đèn lồng cũng khó có thể tìm ra, ngươi sao nỡ vứt bỏ chứ?”
“Coi chừng gió lớn cắt đầu lưỡi ngươi.” Chung Minh không khách khi mà tặng cho hắn ánh mắt khinh bỉ – người này vừa lấy lại tinh thần liền không quên tâng bốc bản thân mình, “Nên đi hay ở, ta còn chưa quyết định đâu.”
“Sao lại như vậy…” Đoạn Vô Văn lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, tựa đầu trên vai Chung Minh nhẹ nhàng cọ xát, nói, “A Minh…”
“Trước mắt cứ vậy đi.” Chung Minh không kiên nhẫn đẩy người nào đó xích ra một chút, “Lễ vật mừng sinh thần của ngươi xem ta đã tặng rồi.”
“Lễ vật sinh thần?” Đoạn Vô Văn giật mình, tiếp đó cười vô cùng ái muội, ánh mắt mê đắm không ngừng cao thấp đảo loạn trên người Chung Minh, “Hắc hắc, ta hiểu … Ha ha ha ha ha…”
“Thật ra ta vốn định buổi tối mới tặng, chẳng ngờ người nào đó lại cấp bách như vậy..” Chung Minh úp úp mở mở nói. Ở cùng với tên mặt dày như y lâu đến vậy, hiển nhiên hắn cũng học được cách ứng phó, cuối cùng Chung Minh giả vờ không thèm để ý mà ngáp dài một cái, tận lực ngăn không cho luồng nhiệt khí xông thẳng lên hai gò má của mình.
“Ừ… Đúng là hơi gấp một chút.” Tên họ Đoạn nào đó vừa cười phụ họa, vừa không đỏ mặt không thở gấp vuốt cằm nói, “Chẳng qua–“ Hắn dài giọng, cợt nhả mà tung ra một cái mị nhãn, “A Minh, tối nay ta không ngại làm thêm một lần nữa với ngươi đâu, đến lúc đó chúng ta có thể chậm rãi… Ưm…”
Một viên Đầu sư tử (*) tròn vo đột nhiên chặn lại cái miệng đắc ý há to của hắn, thiếu niên nhướng mày.
(*) Đầu sư tử: là một món thịt viên có hình tròn giống như cái đầu con sư tử đực (chú thích hình)
“Ăn mau.”
“Ừm…” Thấy A Minh thật sự có chút bực dọc, Đoạn Vô Văn vội vàng cố gắng nuốt trôi đồ ăn trong miệng, lấy một tờ giấy mỏng từ trong người ra chuyển cho Chung Minh ở bên cạnh, nịnh nọt nói, “A Minh, ngươi xem đây là gì nè?”
“Gì cơ?” Chung Minh nghi ngờ nhận lấy nhìn thật kỹ, ”Chẳng phải đây là…”
“Đúng vậy,” Đoạn Vô Văn mỉm cười, ”Hay là ngươi không muốn?”
“Ngươi đúng là không biết tiếc tiền.” Khóe môi Chung Minh gợn lên ý cười nhàn nhạt, ”Tuy ta không phải là Đỗ Mạt, nhưng ta vẫn muốn thay hắn cảm tạ ngươi.”
“Cảm tạ cái gì?” Đoạn Vô Văn biếng nhác nói, “Ta làm là vì ngươi, chứ đâu phải vì Đỗ Mạt.” Hắn trịnh trọng mà mê mải nhìn tròng mắt trong suốt của ái nhân, ”A Minh, cho dù sự tình đúng như Thượng Quan thúc thúc đã dự đoán, ta cũng tuyệt không buông tay.”
“… Ta hiểu.” Hai người đối mặt một lúc lâu, Chung Minh nhẹ nhàng thở dài, dùng thanh âm gần như không thể nghe thấy, nói: “Ta… hiểu…” - Vô Văn, ta nhất định sẽ không khiến ngươi đợi chờ vô ích.
Ngoài cửa sổ tà dương dần lặn, nội tâm con người cũng tựa như ánh mặt trời từ từ phai nhạt bên song, vương chút đắng cay, cũng mang theo hy vọng đợi chờ một ngày nắng mới.
Giờ Dậu.
Đèn bắt đầu sáng rực.
Khắp phân đà Nhật Nguyệt giáo giăng đèn kết hoa, tiếng người huyên náo. Đài cao ngoài tiền sảnh đã bị thay bởi hơn mười bàn yến tiệc, trong viện rộn rã ồn ào, đệ tử của giáo đang ngồi người nào người nấy mặt mày hớn hở, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt. So ra, nội sảnh có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều, những nhân vật ngồi ngay ngắn ở đây cũng lãnh tĩnh hơn những kẻ ngoài kia nhiều lắm.
Sảnh đường hoa lệ quý khí bày đầy một bàn cao lương mỹ vị tinh xảo nóng hổi thơm lừng. Giữa ghế chủ tọa đương nhiên là Đoạn đại giáo chủ - thọ tinh của hôm nay, bên trái là Chung Minh vẻ mặt buồn ngủ, bên phải là một thiếu niên xinh xắn lại lộ ra vài phần giảo hoạt, cùng với một gì gì đó bảo - bảo chủ từ lúc lên đài đến nay vẫn luôn lãnh khốc không gì sánh được, còn vị trí tôn kính cuối cùng không thể nhường ai chính là đà chủ phân đà Dương Châu, ‘fan’ trung thành của thiếu niên xinh đẹp kia.
“Hôm nay là sinh thần giáo chủ,” Mở lời trước tiên chính là Bạch Phó giáo chủ tiếu ý tràn trề, hắn đứng lên nâng chén về phía Đoạn Vô Văn nói, “Tại hạ trước kính giáo chủ một chén, chúc giáo chủ niên niên hữu kim triêu, tuế tuế hữu kim nhật (*), mong giáo ta trăm năm hưng thịnh, đời đời quang vinh.”
(*) niên niên hữu kim triêu, tuế tuế hữu kim nhật: năm nào cũng như năm nay, tuổi nào cũng như tuổi này: ý nói mãi trẻ và khỏe
Chung Minh che miệng ngáp lớn - màn hiểu lầm nhàm chán ban chiều qua đi, hắn đã bị đầu sỏ áp tải về phòng bôi thuốc trị thương tự tay bào chế. Tuy rằng vết thương ở một chỗ nào đó quả thực không hề đau nhức đến như vậy, bất quá bởi vì khi ấy vận động quá mức kịch liệt, vừa nghỉ ngơi chưa tới nửa canh giờ đã bị người đánh thức kiên quyết dắt đi tham gia ‘tụ hội mừng sinh thần’ gì gì đó, khó trách Chung đại y sinh lại vác bộ mặt phờ phạc lừ đừ kia. Lúc này nghe Bạch tiểu đệ xinh đẹp