*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaMột đêm lăn trên sofa, ngủ cực kỳ khó chịu, vóc người cao to như y không nghĩ tới nằm lăn trên cái sofa nhỏ hẹp này lại khó chịu tới vậy. Phòng khách lớn, quay qua quay lại đều là gió lạnh, thổi tới cả người run rẩy tới cứng ngắc.
Trong phòng ngủ mơ màng nghe truyền tới tiếng động khá nhỏ, Quý Thụ Thành thức dậy rồi, Hạ Kiệt nhất thời căng cứng toàn bộ dây thần kinh, nỗ lực nhắm mặt lại, toàn thân bảo trì tư thế bất động nằm yên trên sofa, sau đó dựng thẳng tai cẩn thận lắng nghe.
Bỗng nhiên, tiếng chuông báo thức rung lên vang dội, Hạ Kiệt giật mình thiếu chút nữa rơi từ sofa xuống sàn, nhưng động cũng không dám động.
Quý Thụ Thành đã sớm thức dậy rồi, chỉ là do cả người đau nhức, đầu đau nhức nên ngay cả ngón tay cũng không muốn động, người không uống rượu được một khi uống say sẽ gây ra hậu quả vô cùng khó chịu. Thế nhưng nhìn nhìn đồng hồ ngay đầu giường, thời gian cũng không còn sớm nữa. Chuyện trong trường rất nhiều, không thể đi muộn càng không thể xin nghỉ. Không chỉ phải đi dạy bù các buổi đã mất, mà toàn bộ tiền thưởng của học kỳ đó đều bị khấu trừ, thật rất cực khổ.
Miễn cưỡng ngồi dậy, lục lọi quần, áo sơ mi rơi lả tả trên sàn nhà. Trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh không rõ ràng chuyện tối qua, tay chân luống cuống khiến cho hắn lại không cách nào kéo được khóa quần. Bọn họ hôn môi rồi, nụ hôn đó, xúc cảm đó, tiếng hít thở của một người đàn ông rõ ràng bên tai, cảm giác khi hai bàn tay đó chạm vào người khiến cả người hưng phấn đó …
Đồng hồ đầu giường vang không ngừng, hắn bị dọa phải ngồi bật dậy, đưa tay bấm ngừng. Thấy đầu giường có một khung ảnh, chính là một Hạ Kiệt trẻ tuổi đang ôm một cô gái xinh đẹp cười tới vui vẻ. Nghe nói y có bạn gái rồi.
Lấy lại bình tĩnh, vô ý thức theo thói quen hằng ngay muốn xếp lại chăn mất trật tự, kéo rèm cửa sổ ra, hưởng thụ ánh nắng sớm mai cùng ngọn gió thổi nhẹ nhàng khoan khoái, say rượu cùng hoang đường dù sao cũng là chuyện quá khứ rồi.
Reng ~~~~ Một hồi chuông báo thức lại vang lên nữa, Quý Thụ Thành đi qua nhấn nút tắt, đồng thời phát hiện ở cuối giường, thấy cái đồng hồ báo thức thứ ba đang chuẩn bị reng chuông, liền đi qua nhấn nút tắt trước.
Ra phòng khách, thấy trên sofa có một người đang nằm thành một cục, hai đùi gác lên tay nắm, toàn bộ chăn đều rớt dưới sàn, liền đi qua nhấc chăn lên, nhẹ nhàng đắp lên thân người đó.
“Thầy Quý?” Hạ Đống xoa hai mắt đi ra khỏi phòng ngủ của mình. “Sao thầy lại ở đây vậy?”
“Thầy, tối qua thầy có ngủ nhờ ở đây một đêm.” Cái cổ do chột dạ mà đỏ ửng.
“À, ba ơi, dậy đi, ba ơi!”
Nhóc con, vỗ vỗ cái gì chứ hả, hiện tại ba con không còn mặt mũi gặp người đó, biết không hả?Dù ngốc cũng sẽ nhận ra y đang giả bộ ngủ, thấy y giống con chim đà điểu đang giả bộ rúc trong sofa, càng rúc càng sâu, Quý Thụ Thành nhất thời thấy do dự, dúm dúm tay, nói. “Để thầy đi coi trong nhà có đồ ăn hay không?”
“Có ạ, hôm qua có chừa lại bát canh đó.”
Quý Thụ Thành mỉm cười sờ sờ đầu nhóc, mang giầy vào.
Nghe tiếng đóng cửa của Hạ Đống, Hạ Kiệt nhảy dựng từ sofa lên, tư thế dọa người chẳng khác nào mãnh hổ há sơn.
“A Kiệt, ba bệnh hả, sao hồi nãy con gọi quá trời mà ba không dậy! Thầy Quý bị ba chọc giận bỏ đi rồi kìa.”
“Đừng ồn, ba đang phiền.”
Lung tung rửa mặt, sau đó chạy như bay ra ban công, chỉ thấy con đường vắng vẻ dưới lầu, Quý Thụ Thành chậm rãi đi bộ, ánh bình minh chiếu rọi lên người hắn, lưu lại một bóng lưng cô đơn thật dài.
Khốn nạn! Y thật muốn tát mình một cái thật mạnh.
XXXXXXXXX
Bữa trưa ở văn phòng vẫn là thức ăn nhanh “Panda Express”, lung tung giải quyết cho xong bữa ăn, sau đó mấy đứa nhóc mới tốt nghiệp tuổi trẻ vừa vào công ty liền tụ tập cùng nhau thảo luận về nội dung gì đó trên quyển tạp chí thời đại. Hạ Kiệt cũng không mấy thân thiết với chúng, nên ngồi ở chỗ vắng người, ngón tay không ngừng gõ cạch cạch trên máy tínhvề những nội dung trong cuộc họp cần nói rõ, nói nói nói, chợt có một thằng nhóc tiến vào bắt đầu cãi cọ về chủ đề coi Phạm Băng Băng và Lý Băng Băng ai có tướng mạo mị lực hơn.
“Cả hai đều xấu cả, với tiêu chuẩn của đàn ông, thì mỹ nữ chính là cần phải gợi cảm, coi bộ ngực có lớn hay không, hai bà Băng Băng đó có gì để khoe đâu.” Đại Minh lớn tiếng hô hào.
“Gì, anh quả là cầm thú mà, đàn ông chẳng ai tốt cả.” Cô trợ lý liền xua đuổi gã.
Thằng nhóc Tiểu Lý cười nói: “Đương nhiên không chỉ riêng bộ ngực, chỗ gợi cảm có rất nhiều, giống như đôi môi, đôi môi của Quan Chi Lâm rất hấp dẫn người đó.” (1)
Trong đầu y chợt nhớ tới đôi môi của Quý Thụ Thành, đẫy đà mềm nhẵn, lúc đó khi hôn môi có chút hồi hộp, nhưng lại mang sự dịu ngoan, còn thường xuyên phát ra thanh âm dịu dàng nhu hòa nữa, nghe vào tai khiến người sảng khoái vô cùng.
“Còn có mắt nữa, tròng mắt phải to, mí mắt phải mỏng, nhìn qua rất có phong tình.” Đại Minh nhắm mắt lại bắt đầu hồi tưởng.”Hồi học đại học, thích nhất chính là Lâm Ức Liên, ôi cái đôi mắt ấy, sinh ra chính là dùng để câu người mà.”
Năm ngón tay liên tục gõ không ngừng, nhưng trong đầu y lại đang hồi tưởng con
mắt của Quý Thụ Thành, con ngươi sáng bóng kia mang nét hồn nhiên hoàn toàn khác hẳn với độ tuổi của hắn, cực kỳ giống một đôi mắt của loài động vật nhỏ, puppy? Không, hẳn phải là con mắt của một loại sóc hoặc loại gặm nhắm như hamster mới đúng, vừa to lại ngập nước …
Sau đó nhấn nút Close, chợt màn hình một mảng trống không, Hạ Kiệt sửng sốt — Chẳng lẽ, hồi nãy quên Save?
A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vốn không cần phải tăng ca, nhưng hiện tại trong công ty sạch không còn bóng người, giờ chỉ còn lại một mình Hạ Kiệt cô đơn ngồi trước máy vi tính. Một số tài liệu không được mang ra khỏi công ty, chỉ có thể ở đây mà làm cho xong thôi, thấy đồng hồ trên tường hiện tại đã đi qua con số 7, trong lòng chợt thấy bi ai, thằng nhóc Hạ Đống chắc là ăn tối xong rồi, thật tốt, gần đây chỉ cần y tăng ca, nhóc con sẽ lập tức chạy qua nhà họ Quý. Mà người làm ba như y lại dường như bị chặn ở cửa, đã nhiều ngày rồi không thấy hắn, thực sự nhớ ánh mắt sáng sủa của Quý Thụ Thành mà, nhớ nhất chính là cánh gà kho mắm mà hắn làm.
Cuối cùng cũng làm xong, lắc lắc đôi vai gần như cứng ngắc của mình, chậm rãi đi ra khỏi văn phòng.
Kỳ quái, sao văn phòng của sếp Trần vẫn còn sáng đèn, chẳng lẽ ảnh đang tăng ca? Hôm qua mới công tác từ nước ngoài về mà, thực sự là một kẻ cuồng công việc mà.
Cửa sổ lá sách chiếu rọi ra tia sáng, cửa thì khép hờ, mà y cũng không phải dạng người tùy tiện đẩy cửa vào, nhưng trước khi y kịp gõ cửa tiến vào, thì chợt nghe thấy bên trong phòng truyền ra tiếng nói nhẹ. Y hiếu kỳ xuyên qua khe cửa hở nhìn vào trong.
Vị em trai họ Trần cao to kia tựa như con gấu Koala gắt gao ở phía sau ôm chặt lấy anh trai mình, ngọt ngào ở bên tai anh không ngừng khẽ nói mấy câu tình cảm, không biết cậu ta nói gì, nhưng Trần Đào chợt xì một tiếng rồi bật cười, quay đầu liếc mắt nhìn cậu.
Xưa nay đều biết Trần Đào chính là một người luôn hiền hòa, lại biết diễn xuất, nhưng ở sau bộ mặt lúc nào cũng ôn hòa khó mà thấy được một mặt phong tình thế này, nụ cười tựa như mộc xuân phong kia so với bình thường càng mang thêm nhiều phần hạnh phúc thích ý, khiến người ta chợt ngây dại ra.
Tiếp theo chính là một màn khiến người khác phải giật mình, em trai Trần Huy kia chợt ôm lấy anh mình, chồm miệng tới, hai môi tương giao, trằn trọc, thắt lưng Trần Lưng chuyển tới trước mắt Hạ Kiệt, chỉ có thể thấy được tay của Trần Đào ở phía sau lưng cậu nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như đang thoải mái dỗ dành.
Chính là một nụ hôn ngươi tình ta nguyện, thâm tình mỹ mãn.
Đợi hai người đó tách nhau ra, có thể thấy được trên mặt Trần Đào ửng đỏ, trán của Trần Huy kề sát trán Trần Đào, nhẹ giọng nói: “Anh, về nhà thôi.”
“Được, về nhà.”
Hạ Kiệt vừa nghe, lòng bàn chân như được xoa dầu lập tức trượt nhẹ vào văn phòng của chính mình, chỉ nghe thấy tiếng tắt đèn đóng cửa, hai anh em tay trong tay thân thiết đi tới thang máy, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, tựa như một đôi lão phu thê tình cảm thâm hậu.
Hạ Kiệt chờ tới khi cửa thang máy đóng lại mới mở cửa bước ra. Trong lòng phải nói là chấn động, sớm đã nghe chuyện anh em nhà họ Trần không phải anh em ruột, nhưng con mẹ nó ai ngờ thằng em trai lại bị bệnh luyến ca trầm trọng, khiến cho anh hai mình tới giờ vẫn không tìm được vợ, ra là do cả hai người họ, hai người họ chính là một đôi ….
Kỳ thực so với phẫn nộ, thì đố kỵ lại phần nhiều, trong tiềm thức chợt nghĩ nếu như y cùng Quý Thụ Thành có thể được giống nhu vậy thì tốt biết bao nhiêu, mẹ ôi, thích đàn ông thì cứ thích đàn ông thôi, ngại gì người ta nói, tựa như Trần Đào sống chẳng phải cũng rất hạnh phúc hay sao, chợt thấy bản thân ba ngày qua sống khổ não thật quá lãng phí ….
Thế nhưng, Quý Thụ Thành sẽ tiếp nhận y sao, đó là một người đàn ông cực kỳ bình thường, là một người thầy giáo nghiêm cẩn, đã kết hôn, cũng đã có con …
Hạ Kiệt luôn là một người thuận lợi trong chuyện tình cảm giờ lại cảm thấy khổ vô cùng, 4 năm đại học, y được coi chính là nhân vật phong vân, cho dù là vị Tuyết tiểu thư luôn nhõng nhẽo kiêu căng kia, cũng không cần tốn quá mấy tháng đã chinh phục được. Không biết cái cách theo đuổi con gái có dùng được cho đàn ông hay không.
Mẹ nó, lại là một người đàn ông qua tuổi 30, đã ly dị nhưng chưa quên được vợ trước nữa chứ.
HẾT CHƯƠNG 10(1) Quan Chi Lâm – 关之琳