Truy Hồn - Hiện Trường Tội Ác

Chương 17


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Mộc Hề vẫn nhìn hộp beefsteak, cuối cùng đau lòng dời mắt đi, nghiêm mặt nói: “Tôi đã nói với anh rồi, chuyện này tôi không thể giúp được.”

Sửa sang lại quần áo, cô cầm lấy chiếc túi treo trên lưng ghế, bước ra bên ngoài: “Tôi phải về nhà rồi.”

Tô Mộc Hề cũng rất khâm phục mình, không ngờ lại có thể từ chối được sự hấp dẫn của beefsteak, hơn nữa còn không phải là một lần.

Ba ngày tiếp theo Cố Dĩ Bạch đều đến lấy lòng cô, Tô Mộc Hề nghĩ, nếu anh ta lại đến nữa, mình thực sự sẽ không chịu nổi.

Hôm nay đúng lúc Mục Liễu Sắt có thời gian, cô ta liền đến cửa hàng của Tô Mộc Hề, nói phải giúp cô bắt ma quỷ. Trước khi cô ta đến, Tô Mộc Hề cố ý đem giấu tượng thần Chung Quỳ trong cửa hàng đi.

“Ây dà, tiểu Mộc Mộc, cô không thể dọn dẹp cửa hàng của mình được sao, xem nó lộn xộn tới cỡ nào rồi kìa, toàn là bụi bặm, không trêu chọc mấy thứ tà ma mới là lạ đó.” Mục Liễu Sắt ghét bỏ nói.

“Có dọn dẹp hay không thì liên quan gì đến cô? Tôi vui vẻ là được rồi.” Tô Mộc Hề lườm cô ta một cái.

Mục Liễu Sắt ngồi xuống, đặt ba lô của mình xuống: “Có nước không, mau cho tôi một cốc nước đá, khát chết rồi này.”

“Nước vòi ở bên ngoài ấy, tự ra mà lấy.” Tô Mộc Hề nói.

“Thôi quên đi, bà đây không khát nữa.” Mục Liễu Sắt nói, cô không muốn uống nước lã đâu.

“Cô đòi hỏi thật.” Tô Mộc Hề nói, “Chừng nào thì bắt đầu?”

Mục Liễu Sắt chậm rãi xoay người, dựa lưng vào ghế ngồi: “Tôi nghỉ ngơi một chút, đến giờ thì sẽ bắt đầu.”

“Mấy giờ?”

“12 giờ đêm.”

“Cái gì?” Tô Mộc Hề trợn mắt, “Ý của cô là, chúng ta phải ngồi đợi từ giờ đến 12 giờ đêm á?”

“Đúng vậy.” Mục Liễu Sắt gật đầu, “12 giờ đêm là thời gian tốt nhất để bọn chúng hoạt động, đến lúc đó tôi có thể giăng lưới bắt hết tất cả bọn chúng.”

Tô Mộc Hề lấy mấy hạt dưa trong ngăn kéo ra cắn: “Vậy cô đến sớm như vậy làm gì?”

“Lỡ như cô về nhà rồi, tôi không tìm được cô thì phải làm sao?” Mục Liễu Sắt cười hì hì nói, “Tôi đến để gặp cô.” Cô ta dựa sát vào Tô Mộc Hề, mắt nhìn chằm chằm ngực của cô.

Dáng người của Tô Mộc Hề rất đẹp, mặc dù cô mặc áo sơ mi có hơi rộng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vòng một tinh tế.

“Nhìn cái gì?” Tô Mộc Hề cầm lấy một hạt dưa ném cô ta.

Mục Liễu Sắt cười, nhưng vẫn không dời mắt đi, Tô Mộc Hề cũng không muốn phản ứng lại, cô ngồi mê mẩn cắn hạt dưa, cho đến khi Cố Dĩ Bạch đến cô cũng không biết.

“Cô có khách kìa.” Cố Dĩ Bạch nói.

Lúc này Tô Mộc Hề mới hoàn hồn, nhìn thấy Cố Dĩ Bạch, cô nói: “Anh lại tới nữa à.” Vẻ mặt cô rất không vui, bởi vì mỗi lần thấy Cố Dĩ Bạch, cô đều phải từ chối sự hấp dẫn của beefsteak, hiện tại cô sắp không kiên trì được nữa rồi…

“Ừ.” Cố Dĩ Bạch gật đầu, “Không quấy rầy các cô chứ.”

“Không có không có.” Mục Liễu Sắt giành trả lời trước, sau khi nhìn thấy Cố Dĩ Bạch vào cửa, ánh mắt của cô ta vẫn không rời khỏi người anh, vẫn luôn chăm chú theo dõi anh, hận không thể lập tức nhào tới.

Nghe thấy cô nói như vậy, Cố Dĩ Bạch khẽ mỉm cười.

“Họ Mục, con ngươi của cô sắp rớt ra rồi kìa, lại còn chảy nước miếng nữa chứ, rơi đầy đất rồi kìa.” Tô Mộc Hề khinh bỉ nhìn cô ta, trong lòng rất khó chịu.

Mục Liễu Sắt liếc mắt nhìn Tô Mộc Hề, cho cô một ánh mắt cảnh cáo, ý bảo cô đừng có quấy rầy mình.

“Anh chàng đẹp trai kia ơi, anh tên gì vậy, có thể làm bạn với tôi không?” Mục Liễu Sắt chà xát bàn tay, sau đó đưa tay phải ra.

Cố Dĩ Bạch lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ khẽ gật đầu, sau đó quay đầu nói với Tô Mộc Hề: “Khi nào mới xong?”

Tô Mộc Hề vừa tính trả lời, Mục Liễu Sắt đã đến gần anh nói: “Chúng tôi phải chờ đến tận 12 giờ đêm, sau khi kết thúc, anh đẹp trai có muốn theo tôi không?”

“12 giờ, làm gì?” Cố Dĩ Bạch nghi hoặc.

“Hì hì, cô bé này gần đây bị mấy thứ không sạch sẽ bám lấy, tôi tới đây đuổi chúng đi giúp cô ấy.” Mục Liễu Sắt còn nói thêm, “Tôi sẽ làm nhanh thôi, sẽ không để anh đợi lâu đâu.”

“À.” Cố Dĩ Bạch đáp một tiếng, lại hỏi Tô Mộc Hề, “Sao tôi lại không thấy tượng Chung Quỳ của cô nữa vậy, đặt ở ngoài sẽ có hiệu quả hơn đó.”

Sắc mặt của Tô Mộc Hề lập tức thay đổi, Mục Liễu Sắt cũng sửng sốt mấy giây, nhảy lên:
“Chung Quỳ nào, Chung Quỳ gì? Tiểu Mộc Mộc, từ khi nào mà cô lại có tượng Chung Quỳ vậy, mau lấy ra cho tôi xem một chút.”

Tô Mộc Hề không trả lời, Mục Liễu Sắt lại bắt đầu lục tung khắp nơi. Bất đắc dĩ, cô lấy tượng Chung Quỳ từ trong ngăn kéo ra: “Uầy, tôi mới vừa mua, nghe nói có thể đề phòng ma quỷ.”

Mục Liễu Sắt nâng tượng Chung Quỳ lên, cẩn thận kiểm tra một lúc: “Cô nói cái này là cô mua?” Cô ta chỉ vào Tô Mộc Hề, tâm tình kích động.

Tô Mộc Hề bình tĩnh gật đầu, nghĩ thầm đừng nói cô ta để lại ký hiệu trên tượng Chung Quỳ đấy nhé.

Đúng như cô suy nghĩ, Mục Liễu Sắt thật sự có làm ký hiệu trên tượng thần Chung Quỳ.

“Chữ trên đế tượng này, là chính tay tôi tự khắc lên, cô cô cô, cô lại nói là cô mua?” Mục Liễu Sắt tức giận tới nỗi nói năng không trôi chảy, “Không ngờ cô thừa dịp tôi không ở nhà, đến nhà tôi trộm đồ, hành vi của cô chính là của một tên trộm, uổng công tôi tin tưởng cô như thế, còn cảm thấy cô thật đáng thương, cô đúng là…”

Mục Liễu Sắt hít sâu mấy cái, cố gắng kìm nén tâm tình: “Cô mau trả 3000 đồng cho tôi, còn cả mấy thứ đồ khác nữa, trả hết cho tôi!” Cô ta bắt đầu muốn cướp túi của Tô Mộc Hề.

Tô Mộc Hề ôm chiếc túi vào ngực bảo vệ: “Tiền đều vào túi tôi rồi, cô còn muốn đòi lại sao?”

“Vậy cô trả hết những thứ khác cho tôi, kiếm gỗ đào của tôi, vòng tay đồi mồi nữa thì sao?”

“Ở hộp đêm cô lừa tôi hết 3555 đồng, mới trả 3000 đồng, vẫn còn 555 đồng, dùng những thứ đó để thế chấp.” Tô Mộc Hề nói như thể chuyện đó là đương nhiên.

Mục Liễu Sắt trợn to hai mắt, thật sự không dám tin: “Cô có biết một tượng gỗ Chung Quỳ [1] trị giá bao nhiêu tiền không?”

[1] Tượng gỗ Chung Quỳ 钟馗木雕: Ngoài kiểu dáng này thì tượng còn có rất nhiều kiểu dáng khác



“Không phải chỉ là một khối gỗ nứt sao?” Tô Mộc Hề xem thường, “Mấy thứ rách nát đó có gộp lại, tôi vẫn cảm thấy không đủ 500 đấy.”

“Cô, cô đúng là không biết điều!” Mục Liễu Sắt gầm nhẹ một tiếng, nâng tượng Chung Quỳ ôm vào trong ngực, tựa như đang che chở bảo vật, “Có cho tôi tiền tôi cũng không bán!”

Mục Liễu Sắt ôm tượng Chung Quỳ, cầm lấy ba lô của mình, vội vã rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô ta, Tô Mộc Hề phun hạt dưa trong miệng ra: “Hừ!”

“Cố Dĩ Bạch, là anh cố ý đúng không?” Mắt của cô đầy lửa giận.

“Không phải.” Cố Dĩ Bạch thản nhiên nói, suy nghĩ một chút lại nói tiếp, “Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ đây là một cơ hội tốt với tôi nhỉ?”

“Anh còn nói mình không cố ý?” Tô Mộc Hề vỗ bàn, đứng dậy chỉ vào anh, “Thật sự tôi không nhìn ra, anh quả nhiên là người như vậy.”

“Tôi không cố ý.” Anh lặp lại một lần nữa, “Cô lấy đồ của người khác vốn là chuyện không đúng.”

“Cô ta nợ tiền tôi, tôi giúp cô ta trả tiền cho tôi thì có gì mà không đúng?” Tô Mộc Hề nói, lửa giận trong lòng lại tăng lên, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

“Cô ta đúng là nợ tiền của cô, nhưng cô thừa dịp người ta không có ở nhà mà đến nhà người ta trộm đồ như vậy, loại hành vi này đúng như cô ta đã nói ấy, là hành vi của một tên trộm.” Cố Dĩ Bạch nghiêm mặt nói, “Nếu như cô cảm thấy tôi nói không đúng, cô có thể hỏi Giang Tín Chi, cậu ta hiểu rõ chuyện này hơn tôi.”

“Tôi...” Tô Mộc Hề cô thế mà lại không còn gì để nói, miệng lưỡi đấu không lại anh ta, liền bắt đầu động thủ, “Anh đi nhanh lên, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Nói xong, Tô Mộc Hề liền đẩy anh ra bên ngoài.

Cố Dĩ Bạch bị đẩy ra ngoài, ”Ầm” một tiếng Tô Mộc Hề đóng chặt cửa lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện