Giang Tín Chi sững người, Tô Mộc Hề đã bắt đầu quan tâm
đến những chuyện này từ khi nào vậy? Nhưng anh ta cũng không suy nghĩ
nhiều, đáp lời cô: “Chưa, tuần sau mới xử, làm sao?”
“Kẻ đó là tên biến thái, nạn nhân đã chết rồi còn đâm thêm nhiều nhát,
cuối cùng còn lột hết quần áo.” Tô Mộc Hề tựa lưng vào ghế, nhớ lại cảnh tượng hiện trường khiến người ta hoảng sợ, nhưng trên hết vẫn là giấc
mộng quỷ dị kia của cô.
Nửa tháng nay, đêm nào cô cũng mơ thấy người đàn ông kia. Hắn nói chuyện với cô rất nhiều: đàm luận về sở thích của hắn, những chuyện kỳ thú hắn gặp, thỉnh thoảng lại hôn cô.
Tựa như âm hồn bất tán, dây dưa cô suốt nửa tháng trời.
Tô Mộc Hề nghĩ, chỉ cần chờ đến khi hắn bị xử quyết là sẽ đỡ nên mới hỏi câu này.
*
Thứ bảy, Giang Tín Chi đúng giờ đến đón Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề mặc một chiếc áo thun trắng, ôm sát vòng eo nhỏ nhắn, kết hợp
cùng chiếc quần jean bó màu xanh lam, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Cô đi đôi giày thể thao màu trắng, tóc cột đuôi ngựa, đeo trên vai
chiếc balo màu đen. Cả người cô trông tràn đầy sức sống.
Giang Tín Chi cho xe đậu ở dưới lầu. Sau khi Tô Mộc Hề lên xe, anh ta
không nhịn được bèn lên tiếng: “Cậu trọ ở cái khu cũ nát này chẳng biết
đến lúc nào thì sập.”
“Cậu đang nguyền rủa tớ chết à?” Tô Mộc Hề nghiến răng nghiến lợi.
Giang Tín Chi cười ha hả: “Không phải không phải, chỉ muốn nhắc cậu nên chuyển chỗ an toàn hơn.”
Tô Mộc Hề lườm anh ta, dựa vào thành ghế: “Nơi đây rẻ, không sánh được
với mấy tay công tử nhà giàu như cậu, làm gì có tiền dư mà đổi sang chỗ
khác.”
Ba của Giang Tín Chi mở công ty riêng, mẹ làm kế toán, gia cảnh cực kỳ
khá giả, có nhà, có xe. Thế nhưng, anh ta lại đi làm một cảnh sát hình
sự bé tẹo trong Cục Cảnh Sát thành phố Lam Ninh. Đây là điều khiến Tô
Mộc Hề cảm thấy khinh bỉ nhất … Đúng là kẻ có tiền không hiểu được người nghèo khổ.
“Nếu như cậu bỏ cái tật xấu mê ăn bò beefsteak đi thì kiểu gì cũng đủ tiền đổi chỗ ở!” Giang Tín Chi cất lời.
Tô Mộc Hề chỉ hừ một tiếng. Bò beefsteak đối với cô như thuốc phiện. Cô can tâm tình nguyện sa vào đó, có chết cũng không từ bỏ.
Giang Tín Chi chẳng hiểu nổi tính cố chấp này của cô nhưng chẳng nói
thêm lời, đổi sang đề tài khác: “Ngày hôm nay chúng ta leo núi Cửu Hoa,
qua đêm trên núi.”
“Qua đêm trên núi?” Tô Mộc Hề ngạc nhiên, hàng mày thanh tú khẽ nhíu.
“Đúng, lều vải đều chuẩn bị giúp cậu hết rồi, còn có beefsteak, rượu
vang ở cốp xe.” Vừa nói Giang Tín Chi vừa đánh một vòng bánh lái sang
trái.
Tô Mộc Hề không nói nữa.
Tối hôm qua cô lại nằm mơ, lại mơ thấy người đàn ông kia. Hắn hôn cô,
ngón tay mạnh mẽ bóp chặt cằm cô. Đôi môi mỏng của hắn lạnh, rất lạnh,
tựa như một khối băng. Đầu lưỡi hắn chui vào khoang miệng cô, cảm giác
buồn nôn khiến đầu cô tê rần. Vì giấc mộng ấy mà cả đêm cô ngủ không
ngon. Lúc này, cơn buồn ngủ ập đến, từ từ ngủ thiếp đi.
Một tiếng sau xe dừng ở dưới chân núi Cửu Hoa, Giang Tín Chi lay Tô Mộc Hề dậy.
Tô Mộc Hề dụi dụi hai mắt, ngáp một cái rồi xuống xe. Trông thấy có một người khác, Giang Tín Chi đang chào hỏi đối phương.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơm mi trắng đơn giản, quần tây màu đen.
Vóc dáng khá cao, thân hình hơi gầy. Đường nét, ngũ quan rõ ràng, thanh
tú. Đôi mắt đen láy, thâm sâu tựa biển, nhìn không thấy đáy.
Anh đứng dưới tán cây, tay trái chắp sau lưng, tay phải đặt hờ trên
bụng, bóng lưng thẳng tắp. Khi Giang Tín Chi chào hỏi, anh cũng chỉ khẽ
gật đầu, gương mặt không có biểu hiện gì.
“Đây là đồng nghiệp của tớ ở Cục cảnh sát, Cố Dĩ Bạch, là một pháp y.”
Giang Tín Chi giới thiệu: “Đây chính là người tớ đã từng nhắc qua với
cậu, ‘nội gián của tớ’, Tô Mộc Hề.”
Chuyện Tô Mộc Hề có khả năng đặc biệt, cô chỉ kể cho Giang Tín Chi nghe, cũng bắt anh ta không được kể cho ai. Do vậy mọi người chỉ biết cô là
nội gián của anh ta.
“Xin chào!” Tô Mộc Hề khẽ mỉm cười, duỗi tay phải ra hướng về phía Cố Dĩ Bạch.
Cố Dĩ Bạch tựa như chẳng nhìn thấy cánh tay của Tô Mộc Hề, chỉ gật đầu,
rồi cầm chiếc balo trên đất khoác lên vai, hai tay đút
túi quần đi về
phía trước.
Tô Mộc Hề nhếch miệng, thu tay về.
“Cậu ấy là như vậy, không giỏi giao tiếp.” Giang Tín Chi lúng túng giải
thích: “Cậu không cần để ý đến cậu ấy, coi như không khí là được rồi.”
Giang Tín Chi ra phía sau xe, lấy balo đưa cho Tô Mộc Hề, còn của anh ta, anh ta khoác lên lưng.
Tô Mộc Hề tỏ vẻ không thích: “Cậu bắt tớ xách đồ nặng như vậy?”
Giang Tín Chi sững sờ, rồi cũng cầm lấy chiếc balo của cô khoác lên vai: “Được! Đại tiểu thư, để tôi cầm giúp tiểu thư.”
“Tất nhiên là cậu cầm rồi. Vì cậu không chịu nói trước là ngủ trên núi,
nếu vậy chắc chắn tớ sẽ không đến.” Tô Mộc Hề nhướn nhướn mày, tiến
thẳng về phía trước.
Thể lực Tô Mộc Hề không tốt, tuy rằng có Giang Tín Chi trợ giúp nhưng
đến nửa đường, cô không thể nhúc nhích, ngồi trên một phiến đá lớn.
“Nghỉ ngơi một lúc đi!” Giang Tín Chi nói lớn với người vẫn đi như bay ở đằng trước.
Cố Dĩ Bạch dừng bước, lãnh đạm quay đầu nhìn. Sau đó, anh cũng ngồi trên một phiến đá, lẳng lặng chờ.
Giang Tín Chi đưa cho cô một bình nước, bản thân anh ta đeo hai chiếc balô, lại còn phải chăm sóc Tô Mộc Hề, thấy cũng tồi tội.
Mười phút sau, giọng điệu hờ hững của Cố Dĩ Bạch vang lên: “Bây giờ đã
là mười hai giờ rưỡi, chúng ta nhất định phải lên được đỉnh núi trước
khi mặt trời lặn, đồng thời phải dựng lều bạt. Thời gian không có
nhiều.”
Dứt lời, Cố Dĩ Bạch đứng lên, đút hai tay vào túi quần, rời đi.
Tô Mộc Hề và Giang Tín Chi miễn cưỡng phải đuổi theo tốc độ của anh.
Được nửa giờ thì không chịu nổi, Cố Dĩ Bạch đành chậm lại bước chân để
bọn họ có thể theo kịp, chẳng nói lời nào, lấy một chiếc balo trên vai
Giang Tín Chi.
Lên đến đỉnh núi, bọn họ chọn một khoảnh đất trống dựng lều. Tô Mộc Hề
mệt đến mức không nâng được tay, Giang Tín Chi và Cố Dĩ Bạch chỉ còn
cách là phải giúp cô làm.
“Tớ không nên cùng theo cậu lên núi.” Bây giờ Tô Mộc Hề cảm thấy rất hối hận.
“Tớ cũng cho rằng không nên đưa cậu đi cùng” Giang Tín Chi nhận ra Tô
Mộc Hề yếu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh ta, kéo tốc độ của
anh ta lại.
Cố Dĩ Bạch nhàn nhạt liếc nhìn Giang Tín Chi một cái. Gương mặt trắng
nõn của anh ta phiếm hồng, hơi thở gấp gáp, có lẽ cũng khá mệt.
Sau khi dựng lều xong, mặt trời đã lặn, màn đêm dần buông.
Giang Tín Chi đốt lửa, lại nướng bò beefsteak, khui rượu vang cho Tô Mộc Hề.
“Mộc Mộc, beefsteak của cậu xong rồi!” Giang Tín Chi gọi lớn.
“Không cần cậu kêu!” Tô Mộc Hề bò ra khỏi lều, cô đã sớm ngửi thấy mùi bò beefsteak.
“Này!” Giang Tín Chi đưa dĩa cho cô, “Ăn được không? Làm kiểu ‘bảy phần chín’ tớ không rành, cậu ăn tạm vậy!”
Tô Mộc Hề rất đói, không thèm để ý đến Giang Tín Chi, vùi đầu ăn.
Giang Tín Chi chế mì, thả hai thanh xúc xích hun khói, lấy ra túi bò khô để bên cạnh. Còn Cố Dĩ Bạch ngồi cách đó không xa, ăn bánh quy và uống
nước suối.
Ánh lửa chiếu lên người anh, chiếc áo sơ mi trắng tựa hồ cũng biến sắc,
khuôn mặt anh vẫn thanh tú, sạch sẽ. Khi ăn, trông anh rất yên tĩnh và
chuyên chú.
“Dĩ Bạch! Cậu ăn mì không?” Giang Tín Chi ngồi xuống bên cạnh Cố Dĩ Bạch.
“Không cần!” Cố Dĩ Bạch từ chối, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Tô Mộc Hề.