Không cần nghi ngờ, Tưởng Nguyên Trung rõ ràng đang khó chịu oán trách, Đới Húc nghe vậy, không lập tức dò hỏi, mà yên lặng nhìn hắn một lúc, đợi đến khi Tưởng Nguyên Trung mất kiên nhẫn mới hỏi: "Cậu bảo anh rể cậu lăng nhăng bên ngoài, có chứng cứ gì không?"
"Không có!" Tưởng Nguyên Trung rất phản cảm với vấn đề này, hắn phất tay, "Tin hay không thì tùy! Tôi không có nghĩa vụ cung cấp chứng cứ cho anh chị! Tôi cũng không phải thám tử, không rảnh đi chụp lén, thay người ta bắt gian! Dù sao Quản Vĩnh Phúc cũng không phải thể loại tốt đẹp gì, anh chị tin hay không tùy thích, cũng không biết chị tôi thích anh ta ở điểm nào, một hai cứ đòi đến với nhau, hai người bọn họ kết hôn, ngay cả hôn lễ cũng không có, chị tôi đã chịu đủ uất ức, kết quả chính anh ta chăm sóc không tốt, hại chị tôi mất con, cả nhà chúng tôi cũng chưa mắng hắn cái gì, sau này anh ta làm ăn kiếm được chút tiền liền bỏ rơi chị tôi, một chút cảm giác áy náy cũng không có, cũng chỉ có phụ nữ ngu ngốc như chị tôi mới nhẫn nhịn, có ai chịu nổi cục tức này chứ! Không chỉ một mình chịu đựng, chị ấy còn thay tên vong ân bội nghĩa Quản Vĩnh Phúc kia che giấu, không cho người nhà phê bình, càng không cho mọi người ra mặt giúp đỡ. Chỉ có tôi là người xấu, không được cảm ơn còn bị trách mắng, tôi chịu đủ rồi. Cho nên nói không chừng lần này mặc kệ Quản Vĩnh Phúc mất tích hay phong lưu bên ngoài, cho dù có chết, tôi cũng không muốn phối hợp đi tìm anh ta!"
"Cậu nói như vậy có phải hơi chủ quan rồi không? Nếu Quản Vĩnh Phúc không đối xử tốt với chị cậu, chị cậu cần gì phải suy nghĩ thay anh ta? Hơn nữa thời điểm chúng tôi đi tìm chị của cậu Trương Dĩnh để tìm hiểu tình hình, tôi thấy cuộc sống của chị ấy khá tốt, nhà lớn, trong nhà còn nuôi chó, cuộc sống tự do thỏa mái, không phải chính chị ấy cũng thỏa mãn sao?"
Tưởng Nguyên Trung nhăn mày phản bác: "Anh thì biết cái gì? Anh quen chị tôi sao? Anh biết chị ấy là người thế nào không? Anh chỉ mới gặp chị ấy một lần, anh cảm thấy chị ấy sống hạnh phúc sao? A, có nhà, nuôi chó, như vậy là hạnh phúc? Chị tôi căn bản không phải thích rảnh rỗi, ở nhà không làm gì hết có thể khiến chị ấy buồn chết! Từ nhỏ chị ấy đã là người như vậy! Bây giờ anh thấy chị ấy nuôi chó, ngoại trừ nuôi chó, chị ấy còn ai bên cạnh không?" Nói rồi, hắn nhìn Phương Viên, "Anh ta là đàn ông, không hiểu tôi cũng không cảm thấy lạ, nhưng chị là phụ nữ, chị sẽ hiểu suy nghĩ của phụ nữ đúng không? Nếu là chị, cả ngày bị nhốt trong nhà nuôi chó nuôi mèo, còn chồng của mình cả ngày ở bên ngoài, ngoài mặt thì nói buôn bán không thể về nhà, trên thực tế là chơi mạt chược, uống rượu, làm bậy, còn không cho chị hỏi, chị vừa hỏi, anh ta liền nói mình vất vả ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, chị không cảm ơn còn quay lại oán trách, đúng là không hiểu chuyện, chị nói muốn chia sẻ với anh ta, cùng anh ta làm ăn, anh ta sống chết không cho chị nhúng tay vào, còn trở mặt cãi nhau, chị sẽ nghĩ sao? Chị sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?"
Phương Viên không tỏ thái độ, cô đương nhiên không cảm thấy hạnh phúc, cho dù không nghe Tưởng Nguyên Trung kể, chỉ nhìn cuộc sống của Trương Dĩnh, cô cũng không cảm thấy đó là một chuyện hạnh phúc, chẳng qua mỗi nhà mỗi cảnh, nói không chừng Trương Dĩnh là người thích cuộc sống an nhàn, nhưng hiện tại nghe Tưởng Nguyên Trung kể, giả thiết đó trên cơ bản đã không thể thành lập, dù sao ngay cả chính Trương Dĩnh cũng từng mong muốn tới cửa hàng giúp đỡ, lại bị Quản Vĩnh Phúc từ chối, ở vấn đề này, Tưởng Nguyên Trung nói thật.
Thấy Phương Viên không nói lời nào, không biết cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì, Tưởng Nguyên Trung tự mình đưa ra phán đoán, tức giận hừ một tiếng: "Hừ, tôi hỏi chị làm gì! Cũng phí lời! Anh chị cùng một phe, anh ta hướng về Quản Vĩnh Phúc, chị còn có thể nói gì? Ở đây, chỉ có người không ngại làm kẻ xấu như tôi mới đi đòi lại công bằng với Quản Vĩnh Phúc, kết quả thằng khốn Quản Vĩnh Phúc kia còn muốn đánh tôi, nếu không không phải chị tôi che chở anh ta, một tay thôi tôi cũng đủ giải quyết Quản Vĩnh Phúc! Nếu chị tôi đã nói không sao, vậy thì chính là không sao, anh chị đừng lo chuyện bao đồng!"
"Cậu và Trương Dĩnh là chị em họ hả? Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy tình cảm chị em họ tốt như vậy, nếu không phải hai người không cùng họ, tôi đã tưởng là chị em ruột." Đới Húc không tiếp tục tranh cãi với hắn, mà khen ngợi một câu, "Chị em ruột nhà người ta chưa chắc đã có tình cảm tốt như hai người."
"Đương nhiên." Tưởng Nguyên Trung thản nhiên gật đầu, "Chị tôi là người thân nhất trên thế gian này của tôi, khi tôi còn nhỏ ba mẹ tôi ly hôn, ba tôi tái hôn, căn bản mặc kệ tôi, còn mẹ ruột thì ngại dẫn theo con trai không thể tái giá, cũng không cần tôi nên ném tôi ở chỗ ba, còn bà mẹ kế kia đối với tôi cũng không tốt, suốt ngày đánh mắng. Sau này dì Hai tôi không nhịn được, nên nhận nuôi tôi, nhưng vợ chồng dì rất bận, nên đều là chị tôi chăm sóc lo lắng, sau khi chuyển qua đó, ngày thường chỉ có hai chị em tôi bầu bạn với nhau, tôi đi học về sớm sẽ ngồi trước cổng trường chờ chị, chị tan học sẽ lái xe đạp chở tôi về nhà, sau đó nấu cơm cho tôi ăn. Đừng thấy chị tôi không lớn hơn tôi là mấy, nếu không có