Sau một cú điện thoại như không, Phương Viên hoàn toàn không hề buồn ngủ, trong đầu rất loạn, vòng tới vòng lui vẫn không thoát khỏi suy đoán của Hạ Ninh.
Đới Húc thật sự rất quan tâm chăm sóc cô, nhưng anh đối xử với người khác cũng không tệ lắm, có điều đúng như Hạ Ninh nói, cách anh quan tâm cô và người khác thật sự không giống. Nghĩ đến khả năng đó, Phương Viên không khỏi hoảng hốt, bắt đầu căng thẳng, cô không ghét Đới Húc, hơn nữa trong công việc còn rất kính nể anh, trong cuộc sống, cô coi anh như anh trai trong nhà, nếu Đới Húc đối với cô có ý đó, nói bài xích thì không phải, chỉ là hơi bất ngờ, bởi vậy cảm xúc của Phương Viên lúc này hơi kỳ lạ, tóm lại không thể bình tĩnh được.
Nhưng chuyện này bảo cô đi xác nhận thế nào? Dựa vào quan sát? Trong phương diện này cô vốn không có kinh nghiệm, cũng không có năng lực quan sát nhạy bén, hơn nữa bản thân cũng không tự tin vào vẻ bề ngoài của mình, như vậy càng ảnh hưởng tới phán đoán chủ quan. Vậy nếu không dựa vào quan sát, chẳng lẽ chạy đi hỏi thẳng người ta?"
"Nè, Đới Húc, người ta nói anh chăm sóc em như vậy, chắc chắn vì thích em, là thật sao?"
Mới nghĩ thôi, Phương Viên đã xấu hổ chui vào chăn bông, nếu bảo cô làm như vậy, nói không chừng còn chưa mở miệng, cô đã tự thiêu chết chính mình.
Cứ suy nghĩ miên man như thế vẫn không có kết luận gì, đến cuối cùng cơn buồn ngủ tập kích, Phương Viên mơ mơ màng màng nghĩ, cho dù xe đến trước núi ắt cũng có đường đi, thời điểm nên biết, cho dù sự thật thế nào, bản thân khẳng định sẽ nhìn thấy đáp án, trước đó không cần rối rắm, bây giờ chỉ cần hoàn thành tốt công việc, không bị ba mẹ bên kia quấy nhiễu đã không dễ dàng. Cô thật sự không còn sức lực để chứa thêm tâm sự, chỉ muốn trốn tránh tất cả.
Ngủ một giấc, tâm trạng Phương Viên đã khá hơn nhiều. Tuy rằng sau khi rơi giường rửa mặt, lúc ăn sáng chạm mặt Đới Húc, cô lại không tự chủ mà nghĩ đến suy đoán của Hạ Ninh tối qua, trong lòng bỗng dưng cảm thấy kỳ quá, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng tự nhiên. Đới Húc không nhìn ra manh mối gì, chỉ nghĩ cô bị ảnh hưởng bởi chuyện của ba Phương, vì thế vẫn như ngày thường vui vẻ cùng cô ăn bữa sáng, thuận tiện thương lượng công việc tiếp theo của hai người.
Ăn xong, hai người lái xe tới Cục Công An, hội ý với nhóm người Dương Thành, xác định công việc cụ thể tiếp theo.
Hai người mới tới đơn vị, vừa vào văn phòng liền nghe Đường Hoằng Nghiệp hùng hổ nói gì đó, Thang Lực ngồi bên cạnh, tuy rằng không nói gì, nhưng nét mặt cũng có vẻ giận dữ. Người khác dao động cảm xúc cũng thôi, nhưng Thang Lực là cảnh sát có tiếng bình tĩnh nhất đội hình sự, trong ấn tượng của Phương Viên, dù trời sập xuống, anh ấy cũng đều không chớp mắt, vĩnh viễn duy trì dáng vẻ an tĩnh. Mượn câu Đường Hoằng Nghiệp trêu chọc, người này chắc chắn là cao tăng, nếu có một ngày, có thể có người trêu chọc được anh, mấy người bọn họ chắc chắn sẽ quỳ lạy thỉnh giáo nhân vật kia, mời cơm giao lưu kinh nghiệm.
Đới Húc và Phương Viên vốn còn cảm thấy kỳ quái, nhưng vừa thấy Đường Hoằng Nghiệp nắm chặt tờ báo trong tay, hai người lập tức ăn ý hiểu ra gì đó. Không cần phải hỏi, khẳng định là Hướng Văn Ngạn lại làm "chuyện tốt".
Quả nhiên, thấy bọn họ tới, Đường Hoằng Nghiệp liền giơ cao tờ báo, nghiến răng nghiến lợi: "Vừa lúc hai người tới! Mau qua đây xem, cảnh sát chút ta xưa nay chưa từng có mặt mũi như vậy!"
Thường ngày Đường Hoằng Nghiệp khá vui vẻ rộng rãi, tính cách không dễ bị chọc giận, có thể nói chuyện bằng cách này đủ để thấy vấn đề này anh đã nhịn từ lâu.
Đới Húc và Phương Viên coi như đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao với hai người mà nói, đây đã không phải là lần đầu tiên. Đới Húc đi qua nhận lấy tờ báo trong tay Đường Hoằng Nghiệp, mở ra đọc, nhướng mày, cười cười: "Ha! Lần này ngay cả ảnh chụp cũng có!"
Phương Viên cũng lại gần xem, không biết có phải tin tức lần này chấn động hơn hay không mà tiêu đề giới thiệu ở trang đầu bài báo cũng to hơn một chút, trong đó còn có vài tấm hình, lớn nhất là bóng dáng của Đới Húc, nhìn có vẻ đang vội vàng rời đi, chú thích dưới ảnh chụp là "Khi bị hỏi tới tiến triển của vụ án, anh cảnh sát này lựa chọn vội vàng rời đi".
Ngoại trừ Đới Húc, những người khác cũng xuất hiện trong ảnh chụp, một tấm có Đường Hoằng Nghiệp và Thang Lực chuẩn bị lên xe, còn có một tấm là từ phía sau Phương Viên, điều khó hiểu là dòng chú thích bên dưới viết là "nhân viên giấu tên cung cấp manh mối cho phóng viên Hướng Văn Ngạn", nội dung không có gì mới ngoại trừ rất nhiều suy đoán chủ quan bị trở thành tiến triển của vụ án. Dù nhìn theo góc độ nào, dường như đều đang ám chỉ với độc giả mức độ nghiêm trọng của vụ án này thế nào, nhưng thái độ của cảnh sát lại hết sức hời hợt.
"Đây là tin tức gì chứ!" Phương Viên vốn cho rằng bản mình có thể bình tĩnh hơn Đường Hoằng Nghiệp, nhưng khi nhìn ảnh chụp của mình, còn cả nội dung bên dưới, cô vẫn không thể kiềm chế được, "Hướng Văn Ngạn này viết như vậy là có ý gì? Khi ấy hắn quấn lấy em, bảo em cung cấp manh mối cho hắn, còn nói nếu em cung cấp manh mối sẽ có tiền thường. Em rõ ràng đã mắng hắn một trận, hắn tức giận tới bỏ đi, bây giờ làm thành ra như vậy, rõ ràng là muốn trả thù em!"
"Em đừng tức giận, chuyện này rốt cuộc thế nào, người sáng suốt đều có thể nhìn ra." Đới Húc vỗ lưng trấn an Phương Viên, "Đầu tiên nói về anh chụp, mấy người chúng ta đều quay lưng với ống kính, từ góc chụp, rõ ràng là bị chụp lén, điều này chứng minh bản thân phỏng viên không quang minh chính đại phỏng vấn chúng ta, như vậy nội dung bên dưới rất khó