"Chuyện đó xảy ra vào lúc nào?" Phương Viên hỏi, "Nếu vào ban ngày thì còn dễ nói, nhưng vào buổi tối cãi nhau lớn tiếng như vậy thì thật ảnh hưởng tới hàng xong xung quanh!"
"Đúng thế!" Bà lão mặt tròn vừa nghe vậy, giống như tìm được tri kỷ, lập tức tiếp lời, "Nếu xảy ra vào ban ngày, tôi đúng là không thể nói gì, nhưng chính vì vào buổi tối, tôi mới nhớ rõ như thế, ai da, giọng của cô gái đó chẳng là đi học hát, cần luyện giọng thường xuyên! Khi ấy cũng gần 21h rồi, cháu ngoại tôi học sơ trung, tan học còn phải học bổ túc nên về muộn, tôi sợ cháu mình đói nên vào bếp làm chút gì đó cho nó ăn, kết quả nghe cô ta ở bên ngoài la hét một tiếng, tôi thiếu chút làm rơi cả nắp nồi! Còn may, đó là phòng bếp, nhiều lắm tôi chỉ bị dọa thôi, chứ nếu tôi là người ở đầu dây bên kia, trái tim già này chắc là không chịu nổi."
"Bà ơi, bà còn nhớ khi đó cô ta cãi nhau vì chuyện gì không?" Đới Húc hỏi.
Bà lão suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Việc này không nhớ được, tôi già rồi, trí nhớ không tốt, hơn nữa một cô gái trẻ ở bên ngoài gọi điện cãi nhau, bà già như tôi ở cạnh nghe lén cũng không tốt cho lắm, hơn nữa loại chuyện đó sao có thể nói cụ thể, còn không phải vì có mâu thuẫn nên vừa mắng vừa chửi vừa khóc lóc sao! Nói chung là tôi chỉ nhớ cô gái đó rất biết mắng người! Khi ấy ở dưới bếp nghe, tôi có cảm giác người bên kia không có cơ hội xen mồm vào, chỉ nghe một mình cô ta mắng chửi thôi."
Phương Viên cảm thấy sự việc đã qua lâu, bà lão không nhớ rõ khi ấy Cung Quỳnh Phương nói gì cũng rất bình thường, vì thế cô lại hỏi: "Bà ơi, vậy bà có nhớ lúc cãi nhau trong điện thoại, cô ta xưng hô với người bên kia thế nào không?"
"Chắc chắn là bạn trai." Bà lão mặt tròn trả lời không chút do dự, "Cô gái kia không lớn lắm, thời đại này người trẻ tuổi nào kết hôn sớm như vậy, hơn nữa cô ta vừa mắng vừa khóc, giống như người ta có lỗi với mình. Cách nói chuyện như thế không thể là nói với ba mẹ, chỉ có thể là bạn trai thôi."
"Vậy trong lúc cô ta ở đây, bà có nhìn thấy cô ta gặp thường xuyên với ai không?"
"Gặp thường xuyên..." Bà lão mặt tròn cau mày, bắt đầu nhớ lại.
Bên cạnh, bà lão vốn có ở nhà ở bên dưới phòng thuê của Cung Quỳnh Phương cảm thấy tò mò, vẫy tay với Đới Húc, ý bảo Đới Húc lại gần. Đới Húc vội vàng ngồi xổm trước mặt bà, bà lão lúc này mới hỏi nhỏ: "Có phải cô gái đó đã xảy ra chuyện gì không? Cô cậu hỏi thăm cô ta làm gì?"
"Cháu không gạt gì bà, thật ra bọn cháu không phải tìm cô gái kia, là muốn tìm một người đàn ông hay qua lại với cô ấy." Thái độ của Đới Húc vô cùng thành khẩn, có điều vẫn mang chút gì đó thần bí, "Còn cô gái kia rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không bọn cháu nói không rõ, có điều cô ta và người đàn ông kia... Hiện tại bọn cháu đang cần tìm hắn gấp, rất quan trọng, vì thế mới không thể tới đây hỏi thăm."
Bà lão mặt tròn vừa nghe anh nói như vậy, lập tức nghĩ đến một chuyện: "À đúng rồi, là một người đàn ông! Trông như thế nào tôi không nhớ lắm, có điều thường hay lái xe tới đón cô ta, xe dừng ngay ngoài cửa sổ nhà tôi, tôi không muốn thấy cũng khó. Có lần người đàn ông đấy chờ quá lâu mà cô gái kia không xuống, hắn liền ấn chuông liên tục, ồn ào đến chúng tôi không chịu nổi, khi ấy con rể tôi ở nhà cũng cảm thấy phiền, liền hét ra cửa bảo sao không gọi điện hối người ta mà cứ ấn chuông hoài, không biết phép lịch sự ở nơi công cộng à. Tên đàn ông kia không nói gì, kéo cửa sổ xe lên, cũng không ân chuông nữa, đợi cả buổi chiếc xe đó mới rời đi, hình như lúc sau cô gái kia đã xuống, hai người mới đi khỏi."
"Đúng đúng, cô ta có người bạn trai, có điều thanh niên đó tôi chưa từng gặp, chỉ nghe tiếng leng keng trên lầu, biến là nam." Bà lão ở ngay dưới lầu Cung Quỳnh Phương hùa theo, "Mỗi lần tên đàn ông kia tới, trên lầu đặc biệt ồn, có đôi khi hình như hai người họ đùa giỡn cái gì đó, chạy tới chạy lui, còn cười la không ngừng, có khi hai người họ cãi nhau, nhưng mỗi lần cãi nhau chỉ nghe được giọng nữ, người đàn ông kia hình như không hề hé răng. Dù sao, cô gái kia cũng dọn đi rồi, chỗ chúng tôi mới được an tĩnh một chút!"
"Người không nhớ, nhưng xe vẫn còn ấn tượng đúng không?" Đới Húc hỏi bà lão mặt tròn kia.
Bà lão suy nghĩ, nói: "Một chút, có điều tôi không nhớ biển số xe gì đó đâu, chỉ nhớ nó trông như thế nào. Tôi nhớ hình như là một chiếc xe màu lam, khá sáng sủa, phía trước hình như có máy tản nhiệt, kính xe màu tối, từ bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong. À đúng rồi, biển hiệu xe hình như có ba mũi tên hướng xuống, con rể tôi từng nói tên hãng xe đó, có điều tôi không nhớ nữa, chỉ nhớ nó bảo xe này rất mắc, có giá hơn 30 vạn NDT."
Phương Viên nhớ lại kiểu dáng và màu sắc của xe trên danh nghĩa của Quản Vĩnh Phúc, lấy di động ra tìm hình ảnh tương tự, sau đó đưa cho bà lão: "Bà ơi, là xe này sao?"
"Không sai, chính là nó, giống như đúc." Bà lão mặt tròn cầm lấy xem, gật đầu, sau đó trả điện thoại cho Phương Viên, nói với chị em già bên cạnh mình, "Bà nói xem, đều là người còn trẻ, bà xem cô gái này lợi hại không! Tôi chỉ mới nói mấy câu, người ta đã có thể lên mạng tìm được bức hình tương tự, còn những người già như chúng ta không thể hiểu nổi mấy thứ công nghệ cao này, đúng là không theo kịp thời đại!"
Phương Viên được khen ngợi, chỉ cười cười, kết quả phản ứng như vậy càng khiến hai bà lão khen ngợi không ngớt, nói cô vừa khiêm tốn vừa trưởng thành, cô gái như vậy mới khiến người ta yêu thích, nào như người suốt ngày la hét với thiên hạ kia.
Đới Húc lại hỏi thăm bà lão mặt tròn kia số lần chiếc xe hơi màu lam tới đây có nhiều hay không. Bà lão suy nghĩ nữa ngày, nói hình như rất nhiều, một tuần sẽ tới ít nhất hai ba lần, có khi là ban ngày tới đón, buổi tối đưa về, có khi buổi tối tới đây, xe dừng bên ngoài, gần sáng mới rời đi. Trong khu chung cư này có rất nhiều trẻ con nghỉ đông thích chơi pháo nổ, kết quả có thể do để