Đới Húc từ bên ngoài trở về, vừa lúc thấy Mã Khải bực bội bỏ đi, sắc mặt Phương Viên không tốt lắm, tưởng hai người cãi nhau vì việc gì, liền thử thăm dò một chút. Phương Viên bị Mã Khải quấy rối, tâm trạng cũng trở nên không ổn, cô thuật lại vấn đề giá cả của đôi giày mà Mã Khải nói, sau đó thẳng thắn kể chuyện này bị cậu ta hỏi thăm cùng thái độ của mình khiến Mã Khải thẹn quá hóa giận bỏ đi.
Đới Húc nghe xong, trong lòng đại khái cũng hiểu vì sao Phương Viên lại để ý như vậy. Anh cười trấn an: "Đừng quá căng thẳng, dù có nội gián hay không, trước mắt chúng ta đừng vì một bài báo không đầu không đuôi mà nội chiến, hơn nữa tôi cảm thấy dù có nội gián thì cũng không phải Mã Khải. Cả quá trình thực tập Mã Khải đều đi theo tôi, con người cậu ấy ít nhiều tôi cũng hiểu, cậu ấy thẳng tính, nghĩ gì nói đó, tuy rằng người như vậy bảo cậu ấy nói chuyện khách sáo là điều không dễ, nhưng làm nội gián thì chắc là không phải lựa chọn tốt."
Phương Viên cảm thấy Đới Húc nói thế cũng đúng, nhưng chuyện báo chí đưa tin gần đây thật sự khiến cô bị ảnh hưởng rất lớn, áp lực cũng tăng, cho nên dù hiện tại trách lầm Mã Khải, sau này tìm cơ hội giải thích là được, cô không muốn tại thời điểm quan trọng này vì một chút sơ sẩy mà để xảy ra sai lầm.
Xử lý xong hiện trường bên kia, Đới Húc và Phương Viên cũng không thể tạm dừng mọi việc, chỉ chờ kết quả kiểm nghiệm. Vì thế xong xuôi mọi việc ở văn phòng, bọn họ lại xuất phát. Trước khi đi Phương Viên uống một cốc nước lớn, hi vọng bổ sung nước, có thể đổ mồ hôi, nói không chừng sẽ dễ chịu một chút. Nhưng sau khi lên xe, cô ngược lại càng cảm thấy dạ dày khó chịu.
Phương Viên gian nang nuốt nước bọt, nhắm mắt lấy lại tinh thần. Với những công việc khác mà nói, bây giờ đã sắp tới giờ tan làm, nhưng với bọn họ, thời gian làm việc trong ngày vẫn còn rất dài, bọn họ cần tiếp tục tìm kiếm tung tích của Cung Quỳnh Phương, chỉ cần chưa có chứng cứ loại trừ khả năng Quản Vĩnh Phúc là người bị hại, bọn họ vẫn phải nghĩ mọi cách xác định Quản Vĩnh Phúc rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Hai người lại chạy tới vài nơi hỏi thăm về Cung Quỳnh Phương, Phương Viên cảm giác bản thân ngày càng không ổn, trong dạ dày cô như sông cuộn biển gầm, đầu đau như muốn nổ tung, hơi thở cũng trở nên nặng nề, nhưng trán vẫn không đổ mồ hôi. Cô nhân lúc Đới Húc không chú ý, lén duỗi tay sờ trán, trán thật sự rất nóng.
Bởi vì tình trạng sức khỏe của cô ngày càng xấu, đã không giấu giếm được, rất nhanh Đới Húc đã phát hiện ra, quan tâm hỏi thăm: "Sao thế Phương Viên? Có phải không khỏe không? Đau dạ dày à?"
Anh nhớ trước khi đến hiện trường, trời nóng, một cái bánh mì Phương Viên cũng không ăn hết, cho nên phản ứng đầu tiên là lo cô vì ăn uống không điều độ nên đau dạ dày.
Phương Viên muốn lắc đầu, nhưng cô quá chóng mặt, đành phải đổi thành xua tay. Cô cố gắng vực dậy tình thần, nhưng nói chuyện vẫn không có sức: "Dạ dày không đau, có lẽ là do trời nóng, có chút không thoải mái."
Đới Húc nghe vậy, quay đầu nhìn sắc mặt cô, nhíu mày, mặc kệ có ổn hay không, một tay anh đỡ tay lái, một tay khác vói sang sờ trán Phương Viên, sau đó quyết đoán cho xe dừng ven đường, điều chỉnh điều hòa trong xe cao lên một chút, nói: "Em ngồi trong xe chờ tôi một chút, tôi đi mua nước cho em, chắc em cảm nắng rồi."
Nói xong, anh vội vàng xuống xe, chạy tới cửa hàng tiện lời gần đó.
Phương Viên vốn định khách khí với anh mấy câu, nhưng cả người thật sự quá khó chịu, miệng mở không nổi, đành phải dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.
Đới Húc hành động nhanh chóng, nhưng cửa hàng tiện lợi lại quá đông khách, anh chạy nhanh đi lấy đồ uống ướp lạnh, vài cây kem, còn cả khăn lông, đứng chờ trong hàng tính tiền, lòng không nhịn được mà sốt ruột, vì thế anh thử