Tiễn mấy vị khách không mời mà đến đi rồi, trong phòng bệnh rơi vào im lặng một thời gian ngắn. Phương Viên nằm trên giường, Hạ Ninh và Đới Húc đứng bên cạnh, không ai nói gì, mỗi người đều có tâm sự. Phương Viên thì không cần phải nói, vừa nãy ở trước mặt Hạ Ninh và Đới Húc, ba mình dẫn theo người vợ ông ấy tái hôn cùng đứa con gái riêng tới làm trò cười như vậy, tuy rằng Hạ Ninh và Đới Húc đều biết tình hình nhà cô, với cô mà nói hiện giờ cũng là người thân thiết và có thể dựa vào nhất, nhưng dù là ai trong hoàn cảnh này, đều sẽ cảm thấy chật vật. Vì thế, cô nhắm mắt lại, không muốn nói gì, chỉ muốn im lặng tiêu hóa hết cảm xúc tiêu cực.
Hạ Ninh biết cô trong lòng cô không thoải mái, nên cũng không nói câu nào, đứng bên mép giường, lặng lẽ nắm tay Phương Viên, xem như dùng cách im lặng để cho cô chút an ủi cũng cổ vũ. Ánh mắt Đới Húc vẫn luôn chưa rời Phương Viên nhắm chặt hai mắt, sắc mặt Phương Viên hơi tái nhợt, cung mày anh cũng chưa từng giãn ra.
Trầm mặc thật lâu, Đới Húc là người đầu tiên lên tiếng, anh hắng giọng, nghiêm túc nói: "Phương Viên, xin lỗi."
Phương Viên nghe Đới Húc gọi tên mình, liền mở mắt, không ngờ câu tiếp theo lại nghe anh xin lỗi mình, không khỏi sửng sốt. Cô nhìn anh, vẻ mặt mờ mịt, không biết vì sao anh bỗng nhiên lại nói như vậy.
Hạ Ninh cũng ngây người theo, có điều người ngoài cuộc tỉnh táo, cô nhanh chóng hiểu được vấn đề, cười hỏi Đới Húc: "Chắc anh không phải tự ý gọi điện cho ba Phương Viên, bây giờ xin lỗi đấy chứ?"
Đới Húc gật đầu, nói với Phương Viên: "Lúc ấy tôi cảm thấy suy nghĩ của mình hợp lý, cho nên lấy di động của em liên lạc với ba em, nhưng... Kết quả rất ngoài dự đoán."
"Vậy lúc ấy anh nghĩ thế nào?" Hạ Ninh hứng thú bắt chuyện với Đới Húc.
Đới Húc thở dài: "Suy nghĩ của tôi là, thứ nhất, Phương Viên đang bệnh, có lẽ cần người nhà ở bên cạnh quan tâm một chút, thứ hai, thời điểm như vậy, nếu em báo với ông ấy, ông ấy không tới hoặc sau này biểu hiện như vừa rồi, vậy lỗi sai ở phía ông ấy, nhưng nếu em cậy mạnh không thông báo, sự việc qua rồi nếu bảo ông ấy không quan tâm con cái, thế thì không đúng."
Phương Viên thở dài, cười khổ lắc đầu: "Thôi, vấn đề nằm ở chỗ ba mẹ em, không phải anh gọi cho họ là sai, hơn nữa cũng không phải cậy mạnh, em chỉ cảm thấy cầu xin sự quan tâm, thứ tình cảm đó rất giả tạo, chi bằng không cần."
"Cái này đâu phải cầu xin? Lần này tớ đồng ý với quan điểm của Đới Húc, không quan tâm là lỗi của họ, liên quan gì tới chúng ta chứ?" Hạ Ninh bỗng nghĩ tới một việc, liền hỏi Đới Húc, "Anh gọi điện cho ba Phương Viên sao? Còn gọi cho ai khác nữa không?"
Đới Húc lập tức lắc đầu: "Không có, tôi chỉ gọi một cuộc cho ba Phương Viên mà thôi."
Phương thở phào, Đới Húc quyết đoán trả lời như vậy khiến cô hiểu được một chút, nếu thật sự hi vọng lúc cô bị bệnh được người nhà quan tâm, anh ấy sẽ không chị gọi cho ba cô, dù sao trước đó bọn họ từng gặp ông ấy, thái độ của ba cô rất rõ ràng, cho nên nếu muốn liên lạc với người nhà của cô, ba cô không phải lựa chọn tốt nhất, trừ khi, ông ấy là lựa chọn duy nhất.
Có điều Phương Viên không định nói ra lời này, nếu Đới Húc đã thông cảm không nói thẳng, cô cần gì phải tự bóc vết sẹo, huống chi, cô còn chuyện khác đáng quan tâm hơn muốn hỏi Đới Húc.
"Vừa rồi anh về cục mở cuộc họp sao?" Cô thay đổi đề tài, hỏi Đới Húc.
Đới Húc gật đầu, khi nhắc tới vấn đề này, anh có vẻ rất bất lực: "May mà em cảm nắng nằm bệnh viện, có thể trốn được, bằng không với tính cách của em, chắc chắn là tức giận."
Phương Viên nghe vậy, lập tức biết được nguyên nhân Đới Húc bị gọi về mở cuộc họp: "Là vì tên Hướng Văn Ngạn kia viết bài lung tung sao? Đội trưởng Dương gọi anh về vì việc đó?"
Đới Húc xua tay: "Không phải đội trưởng Dương, đội trưởng Dương cũng rất phản cảm chuyện này, là cấp trên, gọi tất cả những người tham gia vụ án này, bao gồm đội trưởng Dương, tôi, Thang Lực và Đường Hoằng Nghiệp. Bài báo đó khiến lòng dân hiện giờ hoang mang, trong đó chủ yếu có hai vấn đề, thứ nhất, vụ án đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển rõ ràng, thứ hai là trong bài báo của Hướng Văn Ngạn có viết về thái độ không phối hợp của cảnh sát chúng ta, cấp trên cảm thấy chúng ta làm như vậy sẽ làm mất hình tượng trước mặt công chúa, dễ khiến người ta suy nghĩ không đúng. Bởi vậy cấp trên muốn chúng ta sau này chú ý một chút, ngoại trừ đẩy nhanh tiến độ, sớm ngày phá án thì phải tạo dựng quan hệ tốt với truyền thông."
"Tên Hướng Văn Ngạn kia viết bài không đúng về chúng ta, chúng ta không truy cứu tội hắn bịa đặt hãm hại thì thôi, còn bảo chúng ta tạo dựng quan hệ với họ?" Phương Viên giận tới buồn cười.
Đới Húc lắc đầu: "Hết cách rồi, những lúc thế này người khống chế quyền lên tiếng thường chiếm ưu thế, trước mắt chúng ta chỉ có