Nghe cậu ta nói như vậy, trong lòng Đới Húc và Phương Viên đều không có dự cảm tốt. Nếu Quản Vĩnh Phúc và Trương Dĩnh đến với nhau vì ép buộc, hơn nữa tình cảm của hai người mấy năm nay không tốt lắm, cho nên Trương Dĩnh chưa chắc biết những việc trước kia của Quản Vĩnh Phúc có thể hiểu được, nhưng anh em họ của Quản Vĩnh Phúc cùng hắn trưởng thành, tình cảm thân thiết, nếu không Quản Vĩnh Phúc đã không giao cửa hàng của mình cho họ quản lý, bọn họ không thể không biết. Kết quả kiểm tra X-quang chỗ pháp y chắc chắn không sai, nếu trên xương mác chân phải của nạn nhân có sẹo xương, điều đó chứng tỏ đối phương từng bị gãy chân, nhưng bà con của Quản Vĩnh Phúc đều một mực khẳng định Quản Vĩnh Phúc chưa từng bị thương. Điều này có ý nghĩa gì, Đới Húc và Phương Viên ít nhiều đều rõ.
Đây không phải kết quả bọn họ muốn nhìn thấy, có điều cũng không quá ngoài sức tưởng tượng, đặc biệt là với Đới Húc, tuy rằng chứng thực này khiến người ta cảm thấy có chút thất bại, nhưng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất không cần tiếp tục lãng phí thời gian và sức lực điều tra theo hướng này.
Nhưng đã làm thì phải làm đến cùng, chuyện Quản Vĩnh Phúc chưa từng gãy chân chỉ là nghe từ miệng người khác, hắn mất tích lâu như vậy, vẫn phải qua xác nhận mới có thể hoàn toàn bỏ qua. Đới Húc đang định mở lời với anh họ của Quản Vĩnh Phúc, anh họ của Quản Vĩnh Phúc đã mất kiên nhẫn trước. Thấy anh ta như vậy, Đới Húc không giải thích gì, nói cảm ơn rồi định rời đi.
Anh họ của Quản Vĩnh Phúc thấy họ muốn đi, vội vàng ngăn cản, cười nói: "Anh xem, lần trước hai anh chị tới tìm Vĩnh Phúc, công tác bảo mật làm quá tốt, tôi không hề nhìn ra anh chị là cảnh sát. Anh chị tìm Vĩnh Phúc có chuyện gì sao? Sao lại hỏi cậu ta có từng gãy xương hay không? Dân thường như chúng tôi đột nhiên bị anh chị quan tâm như vậy, trong lòng có hơi sợ hãi."
"Đã bao lâu rồi anh chưa gặp em họ Quản Vĩnh Phúc của anh? Không phải bảo không liên lạc được, không biết đi đâu sao? Người nhà mất tích lâu thế, anh không quan tâm, cũng không lo lắng chút nào à?" Đới Húc dừng bước, hỏi lại, "Nếu không phải người nhà các anh lúc trước báo án rồi lại hủy bỏ, chúng tôi sẽ không chú ý tới."
Anh họ của Quản Vĩnh Phúc xua tay: "Anh chị đừng nghe Trương Dĩnh nói hươu nói vượn, cô ta căn bản không biết gì cả, đi báo án chẳng qua là muốn gây chuyện mà thôi. Anh chị đừng tin thật, em họ tôi thật sự không sao. Chúng tôi là người nhà của Vĩnh Phúc, cậu ấy là em họ của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên quan tâm cậu ấy, anh nói xem có đúng không? Vĩnh Phúc thật sự không sao, anh chị đừng tra xét nữa, tôi đại diện gia đình chúng tôi cảm ơn anh chị đã quan tâm Vĩnh Phúc."
"Thật không? Quản Vĩnh Phúc thật sự không sao?" Đới Húc hỏi.
Anh họ của Quản Vĩnh Phúc lập tức gật đầu: "Thật, cậu ấy rất khỏe, không xảy ra chuyện gì cả."
"Chuyện này liên quan đến an toàn tính mạng của một người, không thể thuận miệng nói một câu để đối phó chúng tôi, mạng người không phải dùng để đùa giỡn!" Thái độ của Đới Húc vẫn vô cùng nghiêm túc, "Hiện tại chúng tôi nghi ngờ nạn nhân trong vụ án thi thể mất đầu là em họ anh, cho nên cần phải xác nhận sự an toàn của hắn."
"Không không không, không thể nào! Tôi bảo đảm, Vĩnh Phúc chắc chắn không sao, thật đó, người anh chị muốn tìm tuyệt đối không phải cậu ấy, tôi viết giấy cam kết với anh chị, ký tên ấn vân tay đều được." Anh họ của Quản Vĩnh Phúc đưa ba ngón tay lên, "Hay là tôi lấy mạng của tôi thề với ông trời, ông trời làm chứng, Quản Vĩnh Phúc vẫn đang khỏe mạnh, không chết không bệnh cũng không bị thương, nếu tôi có câu nào nói dối, ông trời lập tức cho sét đánh tôi chết, anh chị thấy vậy được chưa?"
"Xin lỗi, như vậy cũng không được, nếu ông trời có thể chủ trì công bằng, vậy đã không cần chúng tôi phí sức lực đi tìm manh mối bắt kẻ xấu." Đới Húc không hề thoái nhượng, "Nếu anh khẳng định như thế, vậy chắc anh biết Quản Vĩnh Phúc ở đâu đúng không? Anh dẫn chúng tôi đi gặp Quản Vĩnh Phúc một chuyến, chúng tôi gặp được hắn, xác nhận hắn không phải mất tích, chuyện này chúng tôi không tra nữa."
Anh họ của Quản Vĩnh Phúc lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng không dám lập tức nhận lời.
Phương Viên hiểu ý Đới Húc, vừa thấy thái độ của anh họ Quản Vĩnh Phúc như vậy, liền nói với anh: "Thôi, anh ta đã không muốn thì chúng ta cũng đừng làm khó anh ta, tìm người khác hỏi thăm đi, chắc chắn có thể hỏi ra được, một người đang sống sờ sờ không thể nào bỗng nhiên bốc hơi được."
"A! Đừng đừng, anh chị đừng ra ngoài hỏi thăm!" Anh họ Quản Vĩnh Phúc nghe thế, vội cản bọn họ, "Vậy... Vậy anh chị xem thế này được không, tôi dẫn anh chị đi gặp cậu ấy, nhưng những chuyện khác anh chị đừng hỏi tôi, tôi không thể nói bậy, nói toạc ra hết sẽ rất