Thoạt nhìn ba mẹ Loan Thượng Chí hơi tiều tụy bất an, nhìn thời gian họ tới Cục Công An, điều này không khó phát hiện, có lẽ sau khi nói chuyện với Triệu Húc, bọn họ lập tức xuất phát tới thành phố A, vì cả đêm không ngủ, mắt hai người đều hồng hồng.
Nhưng cho dù cả hai vội vàng chật vật, nhưng cách ăn mặc và trang điểm vẫn tương đối đáng chú ý.
Ba Loan Thượng Chí mặc quần tây, áo sơ mi tay ngắn bỏ vào quần không hề cẩu thả, chân mang giày da, tuy không thấy rõ nhãn hiệu nhưng vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy đây không phải thứ rẻ tiền.
Mẹ Loan Thượng Chí tóc tai hơi rối, có lẽ do một đêm không ngủ, chỉ lo tìm kiếm tung tích của con trai mình, trên người bà ấy mặc chiếc váy tơ tằm hơi nhăn, nếu không phải trên tay còn mang nhẫn đá quý, chỉ sợ nhìn trạng thái này không ai đoán được nhà bà ta có điều kiện thế nào.
Ba mẹ Loan Thượng Chí được dẫn vào văn phòng, Đới Húc mời họ ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi, hai người cùng Đới Húc và Phương Viên, không ai nói gì.
"Chi bằng tôi nói sơ qua tình hình bên chúng tôi với ông bà trước được không?" Thấy họ tâm trạng nặng nề, Đới Húc cũng thông cảm, vì thế mở đầu cuộc nói chuyện.
"Không không, hiện tại tạm thời chúng tôi không muốn biết chuyện này." Bất ngờ chính là ba Loan Thượng Chí lại vẫy tay, im lặng một hồi, sau đó hỏi Đới Húc, "Ai nói với anh chị người mất tích là con trai tôi?"
Nghe ông ta hỏi, Đới Húc hơi sửng sốt.
Phương Viên ngồi cạnh ban đầu còn không hiểu ba Loan Thượng Chí tại sao lại tò mò vấn đề này, muốn hỏi thăm, có điều cô lập tức nhận ra rằng, đối phương sở dĩ hỏi như vậy, không phải quá khó hiểu, ngược lại còn thể hiện đầu óc minh mẫn thông minh.
Đới Húc cũng có cùng suy đoán, vì thế anh cố ý giả bộ hồ đồ, hỏi ba Loan Thượng Chí: "Ông đang lo chúng tôi chưa thể xác định thân phận người chết, nên sợ có nhầm lẫn đúng không?"
"Không phải.
Tôi tin vào khả năng làm việc của cảnh sát, cô cậu đã tìm tới chúng tôi, nói ra được đặc điểm của con trai tôi, chúng tôi cũng biết khả năng xảy ra chuyện xấu là rất lớn, nên mới muốn hỏi là ai báo án.
Cả đêm qua hai người chúng tôi liên lạc với tất cả người thân bạn bè trong nước, còn cả bạn học và bạn cùng phòng của con trai tôi ở nước ngoài, không ai gặp nó, đều tưởng nó ra ngoài chơi.
Trong đó chỉ có một người bạn cùng phòng của con trai tôi nói rằng nó quả thật về nước, hơn nữa còn lặng lẽ không báo với ai, chỉ mang theo một cái vali, mua vé máy bay rồi bay về.
Người có thể cung cấp thông tin này với cô cậu hẳn là người rất thân với con trai tôi, hơn nữa khẳng định biết chuyện con trai tôi về nước.
Tôi muốn biết là ai để cảm ơn người ta."
Quả nhiên bị Phương Viên đoán trúng, trong thời điểm con trai mình có lẽ gặp chuyện không may này, vẫn có thể giữ được bình tĩnh như vậy, chứng tỏ ba Loan Thượng Chí là một thương nhân rất khôn khéo.
"Cảnh sát, cậu nói thật với chúng tôi đi, người báo tin con trai tôi mất tích với cô cậu có phải là một cô gái tên Vương Nghiên Nhã không?" Mẹ của Loan Thượng Chí cũng rất để ý vấn đề này, bà ta căng thẳng hỏi Đới húc.
Đới Húc sửng sốt, đối diện với ánh mắt hùng hổ dọa người của mẹ Loan Thượng Chí, anh vẫn giả bộ mơ hồ, hỏi ngược lại: "Vương Nghiên Nhã mà bà nhắc tới có quan hệ gì với Loan Thượng Chí?"
Trong lòng Phương Viên thầm giơ ngón tay cái với Đới Húc, không thể phủ nhận chiêu này quả thật cao minh, tại thời điểm này, trực tiếp thừa nhận người cung cấp manh mối là Vương Nghiên Nhã đương nhiên không được, trước khi làm rõ sự việc, nếu khiến người nhà Loan Thượng Chí hiểu lầm Vương Nghiên Nhã rồi làm ra hành động quá kích, như vậy rất phiền phức, nhưng nếu lập tức phủ nhận lại tương đương với giấu đầu lòi đuôi, làm ba mẹ Loan Thượng Chí khó tin.
Hiện tại anh giả bộ hồ đồ, trái lại phủ nhận việc Vương Nghiên Nhã là người báo án một cách thuyết phục, đồng thời có thể thuận tiện nghe đánh giá của họ về Vương Nghiên Nhã.
Ba của Loan Thượng Chí không nói gì, phản ứng của Đới Húc không giống mong muốn của họ lắm, cho nên ít nhiều khiến ông ta hơi hoang mang.
Mà mẹ của Loan Thượng Chí không giống vậy, có lẽ người làm cha, lại là người lớn không tiện nhận xét về một cô gái trẻ tuổi, nhưng mẹ của Loan Thượng Chí lại có thể tự nhiên bình luận ưu khuyết điểm của bạn gái con trai mình.
"Vương Nghiên Nhã là bạn gái con trai tôi từng quen, do chúng tôi không đồng ý, nên hai đứa chia tay.
Con trai tôi là đứa nhỏ đơn thuần, bị người ta lừa gạt tình cảm.
Vương Nghiên Nhã kia không phải người tốt đẹp gì, học vấn gia cảnh hoàn toàn không xứng với con trai tôi.
Ban đầu biết chuyện chúng quen nhau, tôi đã cảm thấy không ổn, nhưng con trai tôi nói chúng tôi chưa gặp nhau, không thể bi quan phủ định người ta như vậy.
Không lay chuyển được nó, chúng tôi liền gặp nhau một lần, sau khi gặp mặt, ấn tượng của tôi về cô gái tên Vương Nghiên Nhã kia càng tệ, cô gái đó, sau này cô cậu có điều tra thì sẽ biết.
Mặt mũi đúng là không tệ, nhưng lại không biết bổn phận.
Tôi sống từng tuổi này, có loại người nào mà chưa gặp, vừa gặp liền biết cô ta thế nào.
Sau đó tôi cũng lén điều tra cô ta, phát hiện cô ta đúng là không tốt đẹp gì, cao trung học trường nghệ thuật, thành tích thi đại học có thể xem như không có, hơn nữa tôi còn nghe nói Vương Nghiên Nhã trước đây từng là vũ công ở quán bar.
Cậu nói xem, người như vậy mà con trai tôi coi như bảo bối, đúng là buồn cười! Còn cái nghề MC kia của cô ta, nói thì dễ nghe thật, nhưng còn không phải là cùng gánh hát rong của khách sạn mình làm dùng mánh khóe kiếm tiền sao!"
"À, tình hình của Loan Thượng Chí chúng tôi đã có điều tra qua, nếu xét từ bằng cấp, Vương Nghiên Nhã kia đúng là kém hơn Loan Thượng Chí." Đới Húc gật