Khi nói chuyện, lồng ngực Cát Niệm Lôi lúc lên lúc xuống, có vẻ khá kích động.
Đới Húc và Phương Viên im lặng, cho cô ta chút thời gian bình tĩnh lại.
Bản thân Cát Niệm Lôi cũng phát hiện bản thân nói năng hơi quá, cô ta hít sâu mấy hơn, dần lấy lại bình tĩnh.
Phương Viên bỗng phát hiện thật ra tính cách Cát Niệm Lôi khá thú vị, tuy thông qua buổi nói chuyện này không thể đánh giá IQ của một người thế nào, nhưng ít nhất từ EQ mà xem, cô ta chắc chắn không phải người linh hoạt nhạy bén.
Từ những gì cô ta trình bày, cô ta khá che chở cho người hay chuyện cô ta cảm thấy tốt, thậm chí không tiếc buông bỏ thái độ kiêu ngạo mà tự hạ thấp mình, nhưng nhắc tới đại gia, cô ta lập tức thay đổi thái độ, tìm mọi cách bôi đen, lại còn nói nghe như thật, năng lực bịa đặt đúng là vô cùng lợi hại.
Đới Húc không hỏi sâu về chuyện máy tính nữa, anh dời đề tài sang vấn đề khác.
"Đúng rồi, nghe nói cô và Vương Nghiên Nhã là bản thân đúng không?" Đợi Cát Niệm Lôi bình tĩnh lại, Đới Húc mới tiếp tục hỏi thăm.
"À, xem như vậy đi.
Sao anh chị không đi hỏi Vương Nghiên Nhã? Cô ấy là bạn gái của Loan Thượng Chí, chuyện của Loan Thượng Chí, không ai có quyền lên tiếng bằng cô ấy." Đối với mối quan hệ giữa mình và Vương Nghiên Nhã, câu trả lời của Cát Niệm Lôi khá ba phải, cô ta không thể phủ nhận, lại không muốn thừa nhận, hơn nữa Đới Húc bỗng nhắc tới Vương Nghiên Nhã như cho cô ta một cái đèn đốt sáng trong đầu, giúp cô ta lập tức phấn chấn tinh thần, nhanh chóng hỏi lại.
"Cứ làm từng bước thôi.
Những gì cần hỏi đều sẽ hỏi, sẽ không để sót ai." Đới Húc cười ha ha trả lời, "Vậy gần đây cô có liên lạc với Vương Nghiên Nhã hay gặp mặt gì không?"
"Có gặp, mới mấy ngày trước.
Tôi quên cụ thể là ngày nào rồi.
Cô ấy tới tìm tôi, hẹn tôi ra ngoài ăn một bữa, ăn xong thì ai về nhà nấy.
Từ đó thì không còn gặp lại.
Thỉnh thoảng chúng tôi có liên lạc với nhau, cô ấy đi làm, nghe nói rất bận.
Tôi cũng bận việc học hành, thời gian để gặp nhau cũng không nhiều lắm.
Đa phần đều là cô ấy khi có thời gian sẽ hỏi thăm tôi, nếu tôi cũng có thời gian thì mới hẹn nhau ăn uống gì đó."
"Thì ra là vậy, quan hệ của hai người đúng là không tệ." Phương Viên đáp lại theo đánh giá của cô ta, "Bình thường rất nhiều bạn thân sau khi tốt nghiệp sẽ không còn liên lạc thường xuyên, thậm chí là không liên lạc.
Cô và Vương Nghiên Nhã vốn không thể tính là bạn học nhưng sau khi tốt nghiệp vẫn có thể duy trì mối quan hệ, đây cũng coi như là chuyện khó có được.
Có điều tôi hơi tò mò vấn đề này, cô không thích Loan Thượng Chí, Vương Nghiên Nhã lại là bạn gái của Loan Thượng Chí, hai người lại không phải bạn học, xét về mối quan hệ thì chỉ cùng quen Loan Thượng Chí, tôi thật sự không hiểu sao cô lại trở thành bạn thân với bạn gái của người mà mình ghét chứ?"
"Hai việc này có liên quan gì tới nhau hả? Vương Nghiên Nhã là Vương Nghiên Nhã, Loan Thượng Chí là Loan Thượng Chí, hai người họ quen nhau là chuyện của họ, việc này chỉ trách Vương Nghiên Nhã mù mắt, còn có thể đại biểu cho chuyện gì sao?" Cát Niệm Lôi đáp trả không hề khách khí.
"Cô ấy mù mắt, là bạn thân của cô ấy, cô có tìm cơ hội nhắc nhở một chút không?" Đới Húc hỏi.
"Loại chuyện này nhắc thế nào? Người xưa có câu thà phá bỏ một ngôi chùa cũng không đi phá chuyện tình cảm, tôi sao phải làm chuyện mất lòng này? Quen bạn trai thế nào là chuyện của bản thân mình, hơn nữa Vương Nghiên Nhã ngốc à? Cô ấy không ngốc, còn khôn khéo lắm đây, chuyện này còn cần tới tôi nhắc nhở không?" Cát Niệm Lôi cười trào phúng, "Anh chị tưởng cô ấy ngốc à? Nếu Loan Thượng Chí không có tiền, để tôi xem Vương Nghiên Nhã có cần hắn không!"
"Ý cô là Vương Nghiên Nhã là cô gái chỉ biết nhìn vào tiền thôi sao?" Đới Húc nhíu mày, "Nếu là vậy, Vương Nghiên Nhã kia đúng là giống với Quý Hiểu Vũ! A, nói thế cũng không đúng, vẫn phải có chỗ khác chứ.
Tiền của Quý Hiếu Vũ là của ba mẹ cô ấy, Vương Nghiên Nhã thì tiêu tiền của bạn trai mình, tính ra Vương Nghiên Nhã rất giống suy nghĩ ban đầu của cô về Quý Hiểu Vũ, đều muốn kiếm chác từ đàn ông.
Có điều việc này thú vị thật, cô hiểu lầm Quý Hiểu Vũ là cô gái bòn rút tiền từ đàn ông, hơn nữa chỉ là dựa vào phán đoán của mình đã phản cảm với Quý Hiểu Vũ như vậy, ngay cả chuyện máy tính cô cũng cảm thấy người ta muốn hại cô, thế tại sao Vương Nghiên Vũ cũng là loại người cô ghét nhất, cô vẫn coi cô ấy là bạn thân? Hai việc này có phải hơi mâu thuẫn không?"
"Tôi không thích Quý Hiểu Vũ thì cũng phải ghét Vương Nghiên Nhã sao?" Cát Niệm Lôi đỏ mặt, vội vàng phản bác, "Hơn nữa cho dù Vương Nghiên Nhã muốn bòn rút tiền của đàn ông, đối phương không phải là Loan Thượng Chí sao! Người tôi ghét bị người khác lừa gạt, tôi có cảm giác bỏ đá xuống giếng, không được à? Ai quy định tôi không thể kết bạn vì muốn thấy trò cười của kẻ khác? Pháp luật hay hiến pháp?"
Thấy Cát Niệm Lôi lại rơi vào trạng thái chiến đấu, Đới Húc xua tay, cười như không cười.
Cát Niệm Lôi thở hổn hển mấy hơi, chờ bình tĩnh lại, cô ta tiếp tục.
"Tôi nói anh chị nghe, ban đầu lúc quen biết Vương Nghiên Nhã, tôi thật sự không biết cô ấy là người thế nào, sau này biết rồi, mối quan hệ của chúng tôi đã chết, tôi còn có thể thế nào? Tuyệt giao với người ta? Không phải tôi nói với anh chị rồi sao, sau khi tốt nghiệp, việc học hành nghiên cứu của tôi rất bận, Vương Nghiên Nhã đi làm, hình như cũng rất bận.
Cho nên cơ hội gặp nhau không nhiều, tiếp tục duy trì mối quan hệ này cũng không có gì ghê gớm.
Sau khi Loan Thượng Chí ra nước ngoài, tôi và Vương Nghiên Nhã gặp nhau cũng chỉ có hai người chúng tôi, tôi không cần nhìn thấy mặt tên Loan Thượng Chí kia, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
À đúng rồi, khi nãy anh chị hỏi tại sao tôi không khuyên hai người họ chia tay đúng không? Tôi nói anh chị nghe, nếu trước đây khuyên Vương Nghiên Nhã chia tay Loan Thượng Chí, Vương Nghiên Nhã chắc chắn không đồng ý.
Sau này Loan Thượng Chí đi du học, cho dù tôi không khuyên, sớm muộn gì hai người họ