Sau khi rời khỏi trường của Cát Niệm Lôi, Đới Húc lái xe chở Phương Viên tới thư viện thành phố A, thu thập các bài báo mấy ngày nay trong phố, đọc hết tất cả tin tức liên quan tới vụ án của Loan Thượng Chí.
Họ phát hiện các bài viết đều tập trung vào hiện trường phát hiện hộp sọ ở công viên trò chơi.
Do Daily Life đăng đầu tiên, lúc sau có rất nhiều báo khác cũng đăng lại, hơn nữa trên mạng cũng nổi lên dư luận nên mới tạo thành ảnh hưởng nhất định.
Chờ đến khi phát hiện phần thân thi thể, tuy rằng cũng có bài báo đưa tin, có điều lại rất ít.
Daily Life cũng có đăng bài, chẳng qua vẫn đi lệch quỹ đạo, viết thành hai vụ án khác nhau.
Đương nhiên, bài viết cuối cùng được đăng trước khi Đới Húc nhận được điện thoại của biên tập.
Người viết bài là ai, không cần nghĩ, đương nhiên vẫn là Hướng Văn Ngạn mà họ biết.
"Bây giờ em bắt đầu tin Hướng Văn Ngạn không hề xếp tình báo trong cục của chúng ta, cái gọi là nhân viên nặc danh chỉ là ngụy trang mà thôi." Sau khi xem xong các bài viết gần đây của Hướng Văn Ngạn,,Phương Viên nói, "Anh xem, lỗi sai quá nhiều, còn một mực khăng khăng lập trường.
Em cảm thấy nếu thật sự có nội gián, hắn sẽ không phạm sai lầm lớn như vậy.
Sau này không viết nữ, 80% là do lãnh đạo của hắn sau khi liên lạc với anh, cũng phát hiện tin tức bọn họ đăng lên không đúng đúng không?"
Đới Húc chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Phương Viên biết anh đang suy nghĩ, có lẽ vì bản thân chưa chải chuốt rõ ràng, cho nên trước khi hiểu rõ sẽ không tùy tiện nói ra.
Do vậy, cô không hỏi nữa, tránh cho làm phiền Đới Húc.
Sau khi đọc qua các bài báo một lượt, bọn họ mới trở về Cục Công An.
Trên đường lái xe về, Đới Húc bỗng hỏi Phương Viên: "Chắc em cũng cảm thấy mức độ giật gân và tốc độ lan truyền về vụ án này có hơi vượt qua dự kiến của chúng ta đúng không?"
Phương Viên gật đầu: "Đúng vậy.
Sao có thể chúng ta vừa nhận báo án, tới kiểm tra hiện trường, phóng viên liền tới ngay sau đó, còn kích động quần chúng vây xem néo nhiệt!"
"Vậy em nói xem, kết quả như vậy có lợi gì với hung thủ sao?" Đới Húc lại hỏi.
Phương Viên không cần suy nghĩ đã lắc đầu: "Sao mà có lợi được? Vụ án bị đưa ra ngoài ánh sáng, hung thủ không sợ hiệu ứng công chúng quá lớn, ngược lại dễ khiến bản thân bại lộ ư?"
"Đúng vậy, tôi cũng đang nghĩ, trừ khi có lợi ích gì rất lớn, nếu không người bình thường đều không hi vọng vụ việc này bị đưa ra ngoài ánh sáng."
Nghe Đới Húc nói, Phương Viên bỗng liên tưởng tới một chuyện, có điều suy nghĩ kia quá mờ ảo, khiến người ta không thể nắm bắt kịp.
Cô đang định hỏi, Đới Húc đã nói trước, một tay anh nắm tay lái, tay còn lại theo bản năng vuốt cằm: "Em nói xem, hung thủ chọn một nơi như vậy có phải chứng minh hắn biết rất rõ xung quanh thành phố A không?"
"Đương nhiên.
Em vốn là người thành phố A, nhưng vì từ nhỏ đến lớn phạm vi hoạt động chỉ ở trong thành phố, cho nên một vài nơi xa trung tâm em không biết rõ lắm, tới ngoại ô thì coi như mù tịt." Phương Viên gật đầu, "Hung thủ kia không chỉ là người ở đây, hơn nữa ít nhất đã từng tiếp xúc với nông thôn ở ngoại ô, biết ở đó có một nghĩa trang, cũng biết trong thôn có một căn nhà hoang.
Nếu không, hắn cần gì phải mất công lừa Loan Thượng Chí tới đó?"
"Đúng vậy, đây là điều chỉ có người địa phương mới biết được." Đới Húc lẩm bẩm, " Nhưng Vương Nghiên Nhã là người vùng khác, mà người kia...!Cũng không phải giọng bản địa."
Phương Viên sửng sốt: "Em cảm thấy hai người chúng ta có lẽ đang cùng nghĩ tới một người."
"Tạm thời em đừng nói tôi biết, tôi cũng không nói, chờ về văn phòng, mỗi người chúng ta viết ra một tờ giấy, cho nhau xem, vừa lúc có thể kiểm tra độ ăn ý." Đới Húc cười nói, "Sau đó thuận tiện điều tra hộ tịch của người đó."
Hai người lái xe về Cục Công An, theo thương lượng trước, bọn họ không ai nói ra người trong suy nghĩ của mình, mà tự viết ra cái tên trong một tờ giấy.
Viết xong, họ gấp lại, trịnh trọng trao đổi cho nhau, lần lượt mở ra.
Phương Viên nhìn cái tên trong tờ giấy của Đới Húc, Đới Húc nhìn cái tên trong tờ giấy của Phương Viên, hai người nhìn nhau cười.
Quả nhiên, bọn họ đều không hẹn mà cùng viết ra tên một người.
"Xét đến cùng, đến bây giờ chỉ có người này thu lợi từ giữa.
Có điều để đảm bảo, chúng ta phải điều tra từ hộ tịch, những cái tên Trương Đống nhắc tới cũng tiện thể điều tra luôn." Đới Húc nói với Phương Viên.
Phương Viên gật đầu.
Qua thương lượng, hai người bắt đầu điều tra hộ tịch của những người có liên quan.
Tra được một nửa, Đới Húc bỗng nhận một cú điện thoại, hình như là giảng viên thời đại học của Loan Thượng Chí.
Nhanh như vậy đã nhận được điện thoại của ông ấy, Đới Húc cũng hơi bất ngờ, có điều sau khi nghe nguyên nhân đối phương gọi, anh lại cảm thấy hứng thú, lập tức cho ông tài khoản mạng xã hội của mình, sau đó cúp máy, đùa nghịch trên máy tính.
"Sao thế? Giảng viên kia có chuyện gì sao?" Phương Viên ở cạnh hỏi.
Đới Húc gật đầu, vẫy tay, ý bảo cô nhích lại ngồi gần mình: "Ông ấy nói sau khi chúng ta đi, ông ấy nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mạng người quan trọng, chúng ta đã có thể tìm tới ông ấy hỏi thăm, vụ án chắc chắn có liên quan tới nhóm sinh viên, do vậy ông ấy tìm kiếm một hồi, cuối cùng tìm được một bức ảnh.
Tập ảnh chụp vào ngày Loan Thượng Chí tốt nghiệp, ông ấy chuẩn bị gửi cho chúng ta, bảo chúng ta xem thử xem."
Qua vài phút, trên màn hình máy tính hiện lên một thông báo, có người kết bạn với Đới Húc, sau đó bên kia gửi một tin nhắn tới, nói mình là giảng viên bọn họ vừa gặp, rồi ngay lập tức gửi một hình ảnh.
Đới Húc tải hình ảnh xuống máy tính của Cục Công An, đồng thời cảm ơn giảng viên một tiếng.
Anh phóng đại ảnh chụp, cẩn thận xem từng gương mặt trong tấm hình tập thể.
Vì thời điểm tốt nghiệp chỉ cách đây hai năm, cho nên người trong ảnh và hiện tại không có thay đổi gì lớn.
Bọn họ