Kha Hữu Lợi hiện giờ một bụng uất ức, con trai mình đột nhiên xảy ra chuyện, trước khi gặp nạn bản thân không được gặp, nhưng mẹ kế thằng bé gặp nó lại chẳng quan tâm chuyện nó về nhà rồi đi ban đêm, việc này đã đủ đả kích, càng đả kích hơn là tới Cục Công An rồi, ông ta vốn tưởng gọi người tới hỏi cho rõ ràng, kết quả vừa hỏi chuyện đã bị con trai của đối phương chọc giận, hai còn đánh nhau trước mặt người ngoài, thậm chí ông ta tuổi lớn sức yếu bị thanh niên đè xuống đất.
Do vậy sau khi ngồi xuống, Kha Hữu Lợi vẫn tức giận.
Thấy Ngô Thư Cầm vẫn còn nức nở bộc bạch người làm mẹ kế khó khăn cỡ nào, ông ta không nhịn được, đập tay vịn ghế một cái, quát lớn: "Đủ rồi! Cô như vậy có khác gì mèo khóc chuột hả!"
Con trai Ngô Thư Cầm vừa nghe vậy, lại muốn đứng lên, có điều lần này Ngô Thư Cầm phản ứng mau lẹ, lập tức kéo cậu ta lại.
Bà ta quay đầu nhìn Kha Hữu Lợi, cười lạnh: "Kha Hữu Lợi ơi Kha Hữu Lợi, anh đúng là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa đấy! Tôi bây giờ mèo khóc chuột giả từ bi đúng không? Là ai giúp anh nuôi nấng đứa con từ mười hai mười ba tuổi đến giờ hả? À, chỉ vì tôi là mẹ kế, tôi phải lo toan mọi việc đúng không? Vậy người làm ba ruột như anh thì sao? Còn cả mẹ ruột của con trai anh nữa! Đừng có lúc nào cũng ở sau lưng nói thương con mình, nhưng đến khi gặp chuyện thì lúc nào cũng mặc kệ!"
Mặt Kha Hữu Lợi đỏ bừng, không phản bác được gì, chỉ biết oán hận quay mặt sang chỗ khác thở hổn hển.
Tình hình như vậy nếu còn cùng dò hỏi họ, nói không chừng sẽ tốn thời gian nghe họ cãi nhau, thậm chí một khi con trai của Ngô Thư Cầm xúc động, Kha Hữu Lợi có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Đới Húc suy xét một lát, quyết định tách họ ra.
Phương Viên phụ trách Ngô Thư Cầm và con trai bà ta, còn mình phụ trách Kha Hữu Lợi.
Tuy con trai của Ngô Thư Cầm hơi nóng nảy, nhưng mẹ cậu ta không phải như vậy, sau khi ý thức được tính chất nghiêm trọng của việc Kha Hữu Lợi tới Cục Công An, thái độ của Ngô Thư Cầm đã thay đổi, từ lúc đầu một mực dung túng con trai mình biến thành kịp thời ngăn cản.
Tin rằng có bà ta ở bên, chàng trai xúc động kia sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Mặt khác, Đới Húc tin vào khả năng giao tiếp của Phương Viên, trải qua thời gian rèn luyện dài như vậy, tuy hiện giờ không thể nói Phương Viên khéo léo đưa đẩy, nhưng ít nhất đã thành thạo, sẽ không chọc giận đối phương mà không có mục đích.
Vì thế Đới Húc và Phương Viên nhìn nhau, Phương Viên hiểu ý anh, lên tiếng nói với Ngô Thư Cầm: "Hay là như vậy đi, phiền bà cùng tôi đến phòng khách, chúng ta tới đó rồi nói."
Ngô Thư Cầm không phản đối, gật đầu đứng dậy, lại nhìn đứa con trai còn ngồi đó, hỏi Phương Viên: "Con trai tôi đi cùng được không."
"Con đi làm gì? Con ở lại trông chừng ông ta, tránh cho ông ta miệng chó không phun ra ngà voi."
Kha Hữu Lợi giận tới tím mặt nhưng nghĩ tới cuộc ẩu đả vừa rồi, hiện giờ ông ta chỉ dám trừng mắt, không dám có hành động gì.
"Không cần cậu ở đây trông chừng ông ấy, cậu đi với chúng tôi." Phương Viên nói với con trai của Ngô Thư Cầm.
Lời này vốn dĩ cô có thể nói với Ngô Thư Cầm, sau đó Ngô Thư Cầm nói lại với con trai mình, nhưng tích tắc đó, Phương Viên quyết định tự ra lệnh, đây cũng coi như tỏ rõ thái độ, nếu cậu ta xúc động lên hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả, cô có lẽ không thể kêu cậu ta đi cùng Ngô Thư Cầm để hỏi thăm về Kha Tiểu Văn, không ai bảo đảm chuyện đó có khiến Ngô Thư Cầm bị xúc phạm hay không, mà chàng trai này lại vì bảo vệ mẹ mình mà gây chuyện, như thế thì mất nhiều hơn được.
Con trai của Ngô Thư Cầm trừng mắt nhìn Phương Viên, lại nhìn mẹ mình.
Ngô Thư Cầm gật đầu với cậu ta: "Được rồi, người ta đã bảo mẹ con chúng ta cùng đi, con cứ nghe lời đi, nói nhiều làm gì.
Cha kế của con ở đây cần con trông chừng à? Con đâu phải cảnh sát của Cục Công An!"
Con trai của Ngô Thư Cầm bật cười thành tiếng, hùng hổ đứng dậy, nhìn bốn phía một vòng, hỏi Phương Viên: "Nè, phòng khách ở đâu?"
Phương Viên nhíu mày, tuổi tác đứa con trai này của Ngô Thư Cầm xấp xỉ Kha Tiểu Văn, nhưng Kha Tiểu Văn là học sinh lớp chuyên của trường chuyên, cho dù không được chủ nhiệm đánh giá cao nhưng cũng là con ngoan trò giỏi bao nhiêu người hâm mộ, bây giờ nhìn chàng trai trước mặt, vóc dáng thì cao lớn đấy, nhưng cử chỉ cách nói năng chẳng khác nào giang hồ, bảo cậu ta cũng là học sinh ngoan có lẽ chẳng ai tin.
Bởi vậy Phương Viên thầm có một phán đoán chủ quan, dù có bất công hay không, ít nhất cô cảm thấy thành tích học tập mà Kha Tiểu Văn đạt được không phải đến từ sự giáo dục của Ngô Thư Cầm.
Con trai của bà ta nói chuyện chẳng có lễ phép, thử hỏi bà ta còn tâm trạng nào quan tâm tới việc học của con cái, càng đừng nói đến con riêng.
"Hai người đi theo tôi." Cô không để ý tới con trai của Ngô Thư Cầm, mà nói với bà ta, sau đó đi trước, không chủ động nói gì thêm.
Trên đường đến phòng khách, Phương Viên nghe con trai Ngô Thư Cầm ở phía sau lẩm bẩm: "Kéo gì mà kéo!"
Sau đó không còn âm thanh nào nữa, không biết là cậu ta thuận miệng nói một câu như vậy hay bị Ngô Thư Cầm cản lại.
Ngôn Tình Hài
Tới phòng khách, Phương Viên mở cửa, mời họ vào: "Hai người vào trong chờ một lát, tôi sẽ quay lại ngay."
Ngô Thư Cầm gật đầu đi vào, nhưng con trai lại đứng ở cửa, hai tay đút trong túi, liếc nhìn Phương Viên hỏi: "Chị còn việc khác thì bảo tôi với mẹ tới đây làm gì? Tôi không muốn ngồi không bên trong, tôi cũng muốn đi dạo."
"Xin lỗi, đây là Cục Công An, không phải công viên, không phải nơi cho người không liên quan tùy tiện đi dạo." Phương Viên xụ mặt.
Cô biết mình còn trẻ, mới hơn hai mươi tuổi,