Nghe cách Đới Húc nói, anh có vẻ không quá chờ mong về bữa tối này, hơn nữa còn cảm thấy có gánh nặng.
Thật ra Phương Viên cũng vậy, có điều cô không biết cảm giác của mình có giống Đới Húc hay không, cô cho rằng đây vốn là một chuyên đơn giản, là chức trách nghề nghiệp, do vậy việc bảo vệ Bạch Tử Duyệt không phải xuất phát từ cá nhân, cho nên đương nhiên không tính là ai nợ ai.
Nhưng Bạch Tử Duyệt lại gióng trống khua chiêng mở tiệc chiêu đãi ân nhân như vậy ngược lại khiến sự việc trở nên phức tạp.
Đi, chẳng khác nào nói bọn họ là ân nhân cứu mạng của Bạch Tử Duyệt.
Không đi, lại để một mình Bạch Tử Duyệt xấu hổ ở đó, nói không chừng còn thẹn quá thành giận.
Đúng là làm thế nào cũng thấy miễn cưỡng.
Nhưng dù không tình nguyện, bữa cơm này họ vẫn phải ăn.
Hiện giờ Phương Viên chỉ mong bọn họ vì công việc mà đến muộn, bên đó tốt nhất ăn gần xong rồi, cứ thế bọn họ đi qua coi như chào hỏi Bạch Tử Duyệt một tiếng, kết thúc việc này.
Từ trường học lái xe đến nhà hàng Bạch Tử Duyệt hẹn chỉ mất mười phút.
Quán này làm ăn rất tốt, Đới Húc phải một một lúc lâu mới tìm được chỗ đậu xe.
Nhìn đồng hồ, giờ này chắc là nhóm Đường Hoằng Nghiệp đã tới từ lâu rồi.
Đến trước phòng hẹn, cánh cửa đóng chặt, không nghe bất kỳ âm thanh nào bên trong, có lẽ bầu không khí không sôi nổi lắm.
Thang Lực thì không cần phải nói, đừng mong anh ấy tạo bầu không khí.
Chung Hàn không phải người hướng nội, chỉ tiếc bản thân anh khá kiêu ngạo, không phải đối với ai cũng bình dị gần gũi, hi hi ha ha.
Cuối cùng chỉ còn lại Đường Hoằng Nghiệp.
Đường Hoằng Nghiệp đúng là cái máy hát, có điều nếu bốn người ngồi cùng một bàn, những người khác không ai nói chuyện, muốn dựa vào một mình anh tạo bầu không khí hình như cũng không thực tế lắm.
Nhân viên đi tới gõ cửa, thông báo có khách tới.
Lúc này Đới Húc và Phương Viên mới đi vào, phát hiện bên trong có một bàn tròn ngồi đủ sáu người, Chung Hàn không tới, Đường Hoằng Nghiệp và Thang Lực đến đúng hẹn, Bạch Tử Duyệt ngồi đối diện bọn họ, đồ ăn trên bàn trông khá phong phú như thoạt nhìn hình như chưa ai động đũa vào.
"Trời ạ, hai người cuối cùng cũng tới rồi!" Vừa thấy Đới Húc và Phương Viên tới, người đầu tiên bày tỏ cảm giác như trút được gánh nặng thế mà là Đường Hoằng Nghiệp.
Anh vội đi tới kéo Phương Viên tới trước mặt Bạch Tử Duyệt vừa đứng lên, "Bác sĩ Bạch, Phương Viên tới rồi.
Cô nói muốn cảm ơn ân nhân cứu mạng, chuyện này anh em chúng tôi không cướp công đầu.
Người từ đầu suy xét tới sự an toàn của cô cho đến cuối cùng bảo vệ cô đều là em ấy, cô muốn cảm ơn thì cảm ơn em ấy đi!"
Phương Viên không ngờ bản thân vừa tới đã bị đẩy ra trước, vội xua tay, khiêm tốn nói: "Không có không có, tôi khi đó chỉ là thực tập sinh..."
Bạch Tử Duyệt tươi cười nắm tay cô, nhiệt tình kéo cô ngồi bên cạnh mình: "Tôi không quan tâm cô khi đó chỉ là thực tập sinh hay ai, tôi chỉ biết nếu không có cô, cái mạng này của tôi đã không còn, cho nên cô mới chính là em gái ân nhân của tôi!"
"Thật ra đều là kế hoạch của các anh ấy, không phải tôi muốn làm thế nào thì làm.
Đây là công của mọi người." Phương Viên đỏ mặt xua tay.
Bạch Tử Duyệt cười nói: "Đúng, thầy giỏi chắc chắn có trò hay, cho nên ơn của cảnh sát Đới tôi cũng nhận."
Đới Húc vừa ngồi xuống đối diện Đường Hoằng Nghiệp cũng không ngờ đề tài bỗng vòng tới trên đầu mình, không khỏi sửng sốt, vội cười nói: "Bác sĩ quá khen, hôm nay tôi chỉ mượn ánh sát của Phương Viên mà tới ăn ké thôi."
Đường Hoằng Nghiệp và Thang Lực cũng gật đầu hùa theo.
Phương Viên càng xấu hổ, trừng mắt nhìn Đới Húc, tức anh thế mà không giúp mình.
Bạch Tử Duyệt cười ha ha, cười xong liền bắt đầu mời mọi người.
Cô vừa gắp đồ ăn cho Phương Viên vừa nói: "Tôi biết cô gái trẻ như cô da mặt mỏng, dễ thẹn thùng, thật ra tôi cũng vậy, cho nên sau này mấy lời ân nhân này kia tôi không nói nữa, từ nay chúng ta là chị em tốt.
Tôi không có nhiều bạn bè thân thích ở thành phố A, công việc thường ngày cũng khá bận, không có cơ hội mở rộng các mối quan hệ.
Nếu cô không chê con người tôi nhàm chán, sau này chúng ta là bạn thân, là chị em, lúc rảnh rỗi cùng nhau dạo phố tâm sự được không!"
"Phương Viên, tiếc là em không phải đàn ông, nếu em là đàn ông thì đây là cái bánh từ trên trời rơi xuống đấy." Đường Hoằng Nghiệp trêu chọc.
Phương Viên chỉ cười, không biết phải nói gì mới đúng.
Tính ra cô và Bạch Tử Duyệt chỉ mới gặp nhau hai lần, bọn họ một người là bác sĩ, một người là cảnh sát, nghề nghiệp hoàn toàn không liên quan, hơn nữa bản thân Phương Viên cũng hiểu rõ tính cách của mình, trong các mối quan hệ cô thường khá chậm chạp, việc quen bạn bè đều tùy duyên, ngay cả khoảng thời gian thực tập, có thể kết thân với Đới Húc cũng nhờ sự bao dung anh dành cho cô.
Cho nên ngoài phép lịch sự bên ngoài, đối với việc kết bạn với Bạch Tử Duyệt Phương Viên giật mình nhiều hơn vui mừng, cô cứ cảm thấy hai người họ là hai loại người khác nhau, rất khó làm bạn.
Nên im lặng, hay nói sang chuyện khác đây?
Bách Tử Duyệt hình như cũng nhìn ra nụ cười của Phương Viên chỉ là phép lịch sự, nhưng cô không quá để ý, còn ôm lấy bả vai Phương Viên, nói: "Cô yên tâm, công việc của tôi rất bận, không cần lo tôi hay kéo cô đi dạo phố mua sắm gì đấy.
Tôi chỉ mong thỉnh thoảng sau ca trực đêm, có một người chị em tâm sự với tôi, cùng ăn bữa cơm mà thôi.
Tôi tin hai chúng ta chắc chắn sẽ thành bạn bè tốt!"
Phương