"Vậy em nói xem Kha Tiểu Văn rốt cuộc đã chết hay chưa?" Đới Húc hứng thú hỏi.
Nhiêu Hải bĩu môi: "Việc này sao em biết, em đâu phải Conan.
Nếu em biết em đã không chạy tới hỏi anh chị."
Đới Húc cười cười, lại hỏi những người khác: "Đoạn Phi Vũ mà nãy giờ các em nhắc tới có thân với Kha Tiểu Văn không? Quan hệ giữa họ thiên về hướng nào? Khá thân hay quan hệ không tốt lắm."
"Đều không phải." Trương Siêu lắc đầu, "Hình như bình thường bọn họ không nói chuyện với nhau đúng không?"
Câu đầu thằng bé trả lời còn rất chắc chắn, nhưng đến vế sau lại có vẻ không tự tin, câu trần thuật dứt khoát biến thành nghi vấn, từ bản thân trả lời vấn đề của Đới Húc biến thành thay Đới Húc hỏi những người còn lại.
Phương Viên kinh ngạc, không khỏi xen mồm hỏi: "Không phải tính cách Kha Tiểu Văn không tệ, các mối quan hệ khá ổn à?"
"Các mối quan hệ của Kha Tiểu Văn đúng là khá ổn, tính cách cũng không tệ, nhưng Đoạn Phi Vũ đâu giống cậu ấy." Nhắc tới Đoạn Phi Vũ, cách nói chuyện của Triệu Tử Nam có hơi kỳ lạ, "Nói chung là em cảm thấy Đoạn Phi Vũ rất đáng sợ, bình thường em cũng không nói chuyện với cậu ấy, ánh mắt cậu ấy nhìn mọi người rất kỳ quái."
"Kỳ quái? Đoạn Phi Vũ đâu phải quỷ hút máu, cũng không phải người sói, cậu ấy định ăn thịt cậu à?" Nghe Triệu Tử Nam nhận xét, Nhiêu Hải bật cười thành tiếng, "Nếu thế sao tớ dám nói chuyện với cậu ấy?"
"Cậu bớt nói nhảm đi!" Triệu Tử Nam trừng mắt, "Ai chả biết với ai cậu chả thân, ai cũng nói chuyện được!"
Nhiêu Hải hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường, nhưng không nói gì thêm.
"Mấy em đều cảm thấy Đoạn Phi Vũ kia hơi đáng sợ à?" Phương Viên hỏi những người khác.
Hai nữ sinh còn lại cũng gật đầu, hai nam sinh thì chần chờ một chút, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Thật ra em cho rằng chủ yếu là do Đoạn Phi Vũ hơi ngạo mạn thôi." Khổng Thắng Thụy gãi ót, cuối cùng cũng tìm được cách giải thích hợp lý nhất, "Ai cậu ấy cũng thấy chướng mắt, nên bình thường không thèm quan tâm tới ai.
Còn người nói nhiều với cậu ấy, cậu ấy lại thấy phiền nên ánh mắt không có thiện ý lắm, hơn nữa tính cách cậu ấy quả thật chẳng ra gì.
Có một lần, chính là kỳ thi giữa học kỳ lớp mười một, cậu ấy đi thi toán cấp tỉnh, có một đề không giải được, thi xong quay về, tự mình suy nghĩ, bỗng tìm được cách giải thế nào, kết quả cậu ấy giận tới mức đập nát ghế ngồi của mình.
Khi ấy rất nhiều bạn lớp em đều khiếp sợ, cứ tưởng cậu ấy điên rồi.
Nhưng đập đồ trút giận xong, cậu ấy lại coi như chẳng có việc gì, cuối cùng là giáo viên nói chuyện với ba mẹ cậu ấy, ba mẹ cậu ấy đền tiền, mọi việc liền kết thúc."
"Tính cách thế này đúng là hơi bạo." Đới Húc cảm thán một câu, sau đó hỏi, "Cậu bé kia không làm được đề liền đi đập ghế, giáo viên gọi cho phụ huynh, phụ huynh có giận không?"
"Dạ không, ba mẹ cậu ấy không dám quản lý cậu ấy." Nhiêu Hải xen mồm trả lời.
"Tại sao chứ?" Phương Viên hơi kinh ngạc.
Cô chỉ mới tốt nghiệp đại học được nửa năm, trong mắt cô, chỉ có phụ huynh không quản lý được, hoặc là vô trách nhiệm nên không muốn quản lý con trẻ, không dám quản lý là gì? Chẳng lẽ con nhà mình là hồng thủy mãnh thú à?
Nghe Phương Viên hỏi, Nhiêu Hải không dám trả lời, cuối cùng là một nam sinh giữ im lặng nãy giờ thay cậu nói ra đáp án: "Trước kia Đoạn Phi Vũ cũng từng tự làm hại mình, nghe nói thời cấp hai thành tích học tập giảm sút, cậu ấy tức giận cầm dao cắt cánh tay mình, ban đầu còn nhẹ, chỉ trầy da, vết thương nhỏ thôi, đến khi ba mẹ cậu ấy biết, bọn họ lập tức siết chặt quản lý cậu ấy, cậu ấy không thích bị quản lý, cho nên những lần sau vết thương ngày càng nặng, ba mẹ cậu ấy bị hù chết, không dám nói gì nữa, chỉ cần cậu ấy vui là được.
Em từng thấy vết sẹo trên tay cậu ấy, rất đáng sợ."
"Thế trước khi đột nhiên xin nghỉ dài hạn, thành tích học tập của Đoạn Phi Vũ có dấu hiệu tụt dốc không?" Phương Viên suy đoán hỏi.
Mấy học sinh đều lắc đầu, nói khoảng thời gian đó thành tích của Đoạn Phi Vũ khá ổn định, trong buổi họp lớp cô Đặng còn khen cậu ta, bảo cậu ta đừng kiêu ngạo, cứ tiếp tục duy trì trạng thái này.
"Vậy có chuyện gì khiến cậu bé chịu áp lực lớn không?" Sau khi hỏi, Phương Viên lại cảm thấy câu hỏi này không chính xác lắm, dù sao bọn trẻ này đều là học sinh lớp chuyên, xét về áp lực, không ai chịu nhiều bằng chúng, vì thế cô bổ sung một câu, "Ý chị là ví dụ như kỳ thi toán mấy em vừa nói."
Trương Siêu bỗng nghĩ tới một chuyện, cậu bé trả lời Phương Viên: "Có một chuyện, nhưng em không biết có thể tính hay không.
Tuy thành tích của cậu ấy không ổn định nhưng chắc chắn xếp trên rất nhiều bạn trong lớp bọn em, cho nên trước khi xin nghỉ dài hạn, em nghe nói cậu ấy có tư cách cạnh tranh vị trí tuyển thẳng vào đại học X, cuộc thi kia phải đến học kỳ sau mới diễn ra, nếu cậu ấy về kịp, thành tích vẫn như bây giờ thì chắc chắn có cơ hội."
"Có bao nhiêu vị trí tuyển thẳng vào đại học X? Trường các em bao nhiêu người tham gia?" Đới Húc khá có hứng thú với vấn đề này, lập tức hỏi thăm Trương Siêu.
"Số lượng đại học X chiêu sinh vốn không nhiều, cho nên vị trí tuyển thẳng càng ít, cả thành phố chỉ có hai suất, nghe nói trường em nhất quyết phải tranh được một suất, mà suất đó tám chín phần sẽ thuộc về lớp bọn em.
Thành tích của em vốn không tốt đến mức thi đậu nhưng Đoạn Phi Vũ chắc chắn là một trong những học sinh có khả năng, người còn lại...!A..."
Cậu bé bỗng sửng sốt, câu chuyện đến đây cũng dừng, dường như nghĩ tới chuyện gì đó khiến cậu hoảng sợ, không dám nói tiếp.
"Người cạnh tranh còn lại là Kha Tiểu Văn sao?" Tuy Trương Siêu không nói thẳng, nhưng Đới Húc mơ hồ cũng đoán được, vì thế dứt khoát thay Trương Siêu nói ra đáp án trong lòng cậu.
Mặt Trương Siêu lập tức trắng bệch, theo bản năng nuốt nước miếng, gật đầu.
Triệu Tử Nam cũng sợ hãi: "Đúng vậy, sao tớ lại quên Kha Tiểu Văn chứ? Việc này rốt cuộc là lời nguyền người gỗ hay lời nguyền đại học X đây? Sao lại trùng hợp như vậy? Hai người được nhận người gỗ cố tình đều là học sinh lớp chúng ta, còn đều muốn tranh suất tuyển thẳng vào đại học X."
Khổng Thắng Thụy không tán đồng cách nói của Triệu Tử Nam, thậm chí là phản cảm.
Cậu bé nhíu mày: "Cậu bớt nhắc tới mấy chuyện tâm linh