Đương nhiên suy nghĩ này Phương Viên chỉ giữ trong lòng, thứ nhất đây là một hành vi phạm pháp, cô đương nhiên sẽ không làm như vậy, mà thật ra giữa cô và Bạch Tử Duyệt cũng không có thù oán gì, cô chỉ đơn thuần bài xích Bạch Tử Duyệt, có lẽ vì tính cách hai người quá khác biệt, cũng có thể do cô ấy nhìn có vẻ hiền lành nhưng làm gì trước giờ cũng tự quyết định, không hề cho đối phương cơ hội cò kè mặc cả.
Tóm lại Phương Viên cảm thấy mình không thân nổi với Bạch Tử Duyệt, chỉ muốn duy trì khoảng cách.
"Cô ấy cứu cô thế nào?" Dương Chí Viễn có lẽ không có thói quen bắt chuyện với người khác phái lần đầu tiên gặp, có điều nếu so với điểm này, anh ta khá có hứng thú với việc một cô gái như Phương Viên sao lại trở thành ân nhân cứu mạng của Bạch Tử Duyệt.
"Không có gì, người ta chỉ khách sáo thôi, không đáng hỏi đâu." Phương Viên vội nói.
Dương Chí Viễn gật đầu nhưng lại không quá đồng tình, thoạt nhìn cứ như Phương Viên chỉ đang khiêm tốn.
Bạch Tử Duyệt cười bí hiểm: "Tình hình cụ thể đối với bản thân tôi chẳng phải hồi ức gì đẹp, còn liên quan tới kiện tụng mạng người, giờ đã nửa đêm cũng không tiện kể.
Anh chỉ cần biết trong chuyện đó ân nhân của tôi tài trí vẹn toàn là được."
Dương Chí Viễn gật đầu, lần này mới thật sự tán đồng.
Gật đầu xong, anh ta còn bổ sung một câu: "Tôi rất ngưỡng mộ nữ cảnh sát."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nghe vậy, Bạch Tử Duyệt cười càng tươi: "Thái độ này được đấy, là người nhà đàng gái tôi nói cho cậu biết, cậu phải nâng niu Phương Viên, nếu cậu đối xử không tốt với cô ấy, sẽ có rất nhiều người không tha cho câu, hiểu chưa?"
Giọng điệu trêu chọc của cô ấy khiến cả Phương Viên và Dương Chí Viên đều không được tự nhiên.
Sự khó xử của Dương Chí Viễn đương nhiên xuất phát từ thái độ nhiệt tình của Bạch Tử Duyệt, mà Phương Viên thì đương nhiên không thích Bạch Tử Duyên tự mình quyết định, cô ấy không biết cô có ấn tượng gì về Dương Chí Viễn, càng không biết Dương Chí Viễn là người thế nào đã ở đấy thúc đẩy mối quan hệ của hai người.
Phương Viên cuối cùng cũng không nhịn được, nói thẳng: "Hai chúng tôi chỉ gặp mặt thôi, ở đây chẳng có ai là người nhà đàng gái, ai là người một nhà cả.".
||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||
Bình thường tuy vẫn có đôi nét của thiếu nữ nhưng chưa từng nóng nảy như vậy, dù không thích người ta thì vẫn khách sáo, nhưng lúc này cô thật sự không khách sáo nổi.
Nghe Phương Viên nói như vậy, Bạch Tử Duyệt không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ cười khúc khích: "Ai da, Phương Viên của chúng ta đang ngại sao? Được rồi, tôi không nói nữa."
Dương Chí Viễn có hơi xấu hổ, anh ta gật đầu với Bạch Tử Duyệt, sau đó nói với Phương Viên: "Nếu bạn của em đã đến đón em, vậy tôi về trước, khi nào em có thời gian tôi lại mời em một bữa nhé?"
"Khoảng thời gian tới tôi không rảnh, anh không cần sắp xếp gì cả, bên anh trước khi tốt nghiệp chắc cũng rất bận, tôi không muốn làm phiền anh." Phương Viên dùng từ ngữ mà bản thân thấy là uyển chuyển để từ chối.
Tuy cô không thích chuyện xem mắt này nhưng đối phương từ đầu tới cuối đều nho nhã lịch sự, cô cũng không thể không khách sáo.
Dương Chí viễn không nói gì thêm, chỉ để lại một câu đợi xem tình hình, sau đó đi trước.
Dương Chí Viễn đi rồi, ở đây chỉ còn lại Bạch Tử Duyệt, Phương Viên và Đới Húc.
Bạch Tử Duyệt ngồi ở ghế phụ, căn bản không có ý định xuống xe, hoặc dù chỉ là đổi vị trí.
Phương Viên đứng bên cạnh cũng không lập tức lên xe bởi vì cô không biết trong khoảng thời gian mình ở nhà hàng Bạch Tử Duyệt và Đới Húc đã hàn huyên những gì, liệu có hứa hẹn chuyện gì không, cô không tin nãy giờ Bạch Tử Duyệt và Đới Húc ở đây không nói gì cả, ít nhất Bạch Tử Duyệt sẽ không như vậy.
"Trễ rồi, hôm nay cũng mệt quá." Đới Húc thở dài, nhìn đồng hồ, sau đó nói với Phương Viên đứng bên người, "Phương Viên, lát nữa chúng ta đưa bác sĩ Bạch về trước."
"Em không có ý kiến." Phương Viên gật đầu.
Bạch Tử Duyệt quay đầu oán trách Đới Húc: "Nghe cách xưng hồ của anh kìa, lần sau còn vậy phải phạt tiền nhé! Tôi cũng đâu có gọi anh là cảnh sát Đới, bây giờ ngoài giờ làm việc, một người sống sờ sờ như tôi có tên có họ, sao anh cứ mãi gọi tôi là bác sĩ Bạch thế hả? Hơn nữa là một người đàn ông lịch sự, anh nên đưa Phương Viên về trước mới đúng, tôi lớn tuổi hơn cô ấy, chúng ta phải quan tâm em gái nhỏ tuổi hơn không phải sao?"
"Thế thì không cần." Không đợi Đới Húc trả lời, Phương Viên đã lên tiếng, "Đưa cô về trước hợp lý hơn, tôi đang ở nhờ nhà Đới Húc, cố tình đưa tôi về trước mới vô lý.
Sau khi đưa cô về, hai chúng tôi có thể trực tiếp về nhà, đỡ phải vòng tới vòng lui."
Bạch Tử Duyệt sửng sốt, đến lúc hoàn hồn, cô tự vỗ trán mình: "Thảo nào, xem tôi kìa, IQ đúng là tiêu hao hết cho ban ngày làm việc, tan làm rồi IQ cứ như hạ xuống bằng không vậy.
Thảo nào Phương Viên đi xem mắt anh cũng đi theo, thì ra hai người ngoại trừ là đồng nghiệp thì còn là bạn cùng phòng! Thế nên buổi tối nay anh đến tiếp ứng cho bạn cùng phòng đúng không? Tôi cứ tưởng