Hai người họ lại tới tìm pháp y Lưu, Đới Húc trình bày ý tưởng của mình, pháp y Lưu tán đồng phỏng đoán này, hơn nữa cũng hứa bộ phận của mình sẽ cố gắng phối hợp.
Đới Húc cảm ơn, lần nữa xác nhận xem lúc còn sống nạn nhân có giãy giụa hay có dấu vết vật lộn hay không, sau khi nhận câu trả lời không có, anh mới dẫn Phương Viên rời đi, chuẩn bị đến khu vực trường học điều tra các cửa hàng bán đồ dùng thể thao cùng những siêu thị lớn bé, xem có thể tìm được manh mối hay không.Thật ra với chuyện này Đới Húc và Phương Viên đều không dám hy vọng quá nhiều, tuy thời gian tử vong của nạn nhân bị nghi ngờ là Đoạn Phi Vũ khoảng chừng hai tuần trước nhưng điều này không có nghĩa hung thủ mua những món đồ đó ngay trước khi giết nạn nhân.
Từ vụ án của Kha Tiểu Văn và nạn nhân thứ hai mà xem, không khó để nhận ra đây đều là vụ án giết người có mục đích, hung thủ chắc chắn cũng cẩn thận tiến hành từng bước, rất ít khi thay đổi kế hoạch đột ngột miễn cho để lộ manh mối.
Thế nên việc đeo bao cát không cho nạn nhân thứ hai nổi lên nước nhất định sớm đã nằm trong kế hoạch của hắn.
Hai người lái xe đi thẳng tới khu vực trường chuyên.
Trước khi xác nhận thân phận của nạn nhân thứ hai, bọn họ không định làm phiền trường học lần nữa, dù sao lớp của Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ đang trong giai đoạn lớp mười hai đặc biệt.
Bọn họ tạm thời cũng không có cách nào để phán đoán xem hung thủ vì lý do gì mà lựa chọn hai người họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đó cảnh sát cũng đã nhắc nhở khéo, bảo cô giáo Đặng nghiêm khắc kia phải chú ý vấn đề an toàn của học sinh trong khoảng thời gian này, thường xuyên liên lạc với phụ huynh học sinh, có gì bất thường phải lập tức báo cho cảnh sát, ngoài ra bọn họ không dám có hành động lớn hơn, một khi khiến sự việc rối tung, bị ảnh hưởng không chỉ có học sinh lớp đó mà có thể là tất cả học sinh lớp mười hai của trường, thậm chí ảnh hưởng tới việc học tập và thành tích thi đại học của chúng.
Tuy hiện tại thứ bọn họ phải đối mặt là hai án mạng, nhưng người cũng đã chết rồi, cảnh sát vẫn sẽ giúp họ đòi lại công bằng, nhưng trước đó, không tạo ảnh hưởng xấu với người còn sống vẫn là việc làm tiên quyết.
Lúc Đới Húc và Phương Viên lái xe đến khu vực gần trường chuyên cấp ba thì đã hơn chín giờ sáng, các cửa hàng xung quanh bắt đầu mở cửa buôn bán.
Họ đậu xe bên đường, bắt đầu thăm hỏi từng chỗ.
Quanh trường học có vài siêu thị và cửa hàng bán đồ dùng thể thao, Đới Húc và Phương Viên hỏi thăm mấy nhà xem gần đây có ai mua tạ tay và bao cát cột chân không thì đều nhận lại câu trả lời là không có, chỗ bọn họ chỉ bán những thứ đơn giản như vợt bóng bàn, vợt cầu lông, hoặc cầu đá mà học sinh hay mua.
Vất vả lắm bọn họ mới tìm được một siêu thị bán bao cát cột chân, có điều nhãn hiệu lại không đồng nhất với cái họ tìm.
Đới Húc và Phương Viên tốn hơn một tiếng đồng hồ vẫn không phát hiện cửa hàng có khả năng.
Kết quả như vậy tuy rằng không tốt nhưng vẫn có thể giúp loại trừ khu vực xung quanh trường học.
Thế nên mục tiêu tiếp theo là các siêu thị lớn của thành phố A.
Nhắc tới siêu thị, phạm vi sẽ rất lớn, hung thủ muốn mua sắm thì cần phải có phương tiện di chuyển, đi xa hay gần phụ thuộc vào điểm xuất phát của hung thủ.
Sau khi bàn bạc, hai người quyết định lấy trường học làm điểm xuất phát, tiến hành điều tra từ xa đến gần.
Vì thế Phương Viên từ di động khoanh vùng những siêu thị lớn trong bán kính mấy km, hai người họ lái xe từ trường học đến một siêu thị lớn mất khoảng mười phút, định bắt đầu tìm hiểu từ đó.
Còn chưa kịp vào bãi đổ xe, di động của Đới Húc vừa đổ chuông, anh vừa lái xe vừa dùng tai nghe nói chuyện, sau khi cúp máy, xe liền quay đầu rời khỏi siêu thị.
"Sao vậy? Không phải lại xảy ra chuyện gì đấy chứ?" Phương Viên thấy vậy cũng không khỏi căng thẳng, phát hiện một thi thể có thể là Đoạn Phi Vũ đang mất tích còn xem như một tiến triển, nhưng nếu tại thời điểm quan trọng này lại xảy ra chuyện, tính chất vụ án sẽ khác.
"Có liên quan tới chúng ta không tạm thời chưa thể xác định, có điều chúng ta bắt buộc phải đi chuyến, nếu không rất khó để khẳng định." Đới Húc nhíu mày, lấy tai nghe xuống, thuận tay ném di động ra ghế sau, "Thang Lực mới gọi điện, cậu ta nhận được điện thoại của cô Đặng, nói trong lớp lại có một nữ sinh gặp chuyện, chết rồi."
"Vẫn là học sinh lớp chuyên đó? Thế bây giờ chúng ta đến trường học sao?"
"Không phải trường học, chúng ta đến nhà nữ sinh kia.
Nữ sinh kia chết ở nhà, sáng nay phụ huynh mới phát hiện, đã thông báo cho nhà trường, sau khi nghe nói cô Đặng sợ việc này có liên quan tới vụ án chúng ta đang điều tra nên bảo phụ huynh tạm thời không xử lý thi thể.
Cô ấy là người báo cảnh sát."
"Bị hại tại nhà?" Phương Viên sửng sốt.
Việc này thật sự khiến cô bất ngờ, nhà với mỗi người ngoại trừ là nơi để ở thì còn là cảng tránh gió an toàn.
Bên ngoài dù có gió lớn mưa to hay nguy hiểm khó khăn thế