Phương Viên bĩu môi, hoàn toàn không đồng tình với cô Đặng, mọi người mỗi khi làm gì đều cần nghĩ tới hậu quả cần gánh vác, bình thường thời điểm răn dạy học sinh, cô Đặng cũng nên suy xét lời mình nói có khả năng đả kích lòng tự trọng của một vài học sinh yếu đuối, một khi những lời châm chọc mỉa mai của chị ta gây ra chuyện gì, kết quả cũng chỉ có một mình chị ta gánh chịu.
Lúc nói chuyện không biết lựa lời, chờ đến khi xảy ra chuyện mới biết sợ thì có lợi gì chứ?
So với tình hình của cô Đặng, Phương Viên quan tâm tới nam sinh yêu đương với Vạn Thiến hơn.
"Nam sinh được gọi là giáo thảo kia tên gì, học lớp nào, hai anh có hỏi cô Đặng không? Chị ta có nói cho hai anh biết không? Hai anh đi tìm nam sinh kia nói chuyện chưa?" Phương Viên hỏi một loạt câu hỏi.
Đới Húc ra hiệu bảo cô đừng gấp: "Đi tìm rồi, giáo thảo kia đúng là rất đẹp trai, chúng tôi nhân thời gian tan học đi tìm cậu ta còn thấy có một cô bé chủ động chạy đi tìm, nhìn có vẻ cũng là nhân vật có tiếng trong trường.
Hai chúng tôi hỏi thăm quan hệ của cậu ta với Vạn Thiến, cậu ta không thừa nhận bọn họ đang yêu đương, chỉ cho rằng cả hai khá thân mà thôi, cậu ta đúng là có tình cảm với Vạn Thiến, thấy cô bé xinh đẹp, thành tích học tập cũng tốt, có điều dù gì cũng đang trong giai đoạn sắp thi đại học, chỉ xét riêng thành tích học tập cả hai tương lai rất khó thi vào cùng một trường, rất nhanh sẽ chia tay, thế nên không ai làm rõ, cứ anh chọc em, em chọc anh.
Nói thẳng ra là quan hệ của họ trên mức tình bạn, lại dưới tình yêu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Viên gật đầu.
Cô cũng là một cô gái trẻ, trước giờ không có ấn tượng tốt với đàn ông đùa giỡn tình cảm, nếu đã thấy không có tương lai, không thể lâu dài thì nên dứt khoát ngay từ đầu.
Cái gì là anh chọc em, em chọc anh chứ? Thứ cô thấy trong sổ nhật ký của Vạn Thiến không chỉ đơn giản như vậy.
"Có lẽ do bị cô Đặng gọi lên văn phòng nên Vạn Thiến bắt đầu giữ khoảng cách với giáo thảo kia, cậu ta nói sau này có đi tìm Vạn Thiến, gửi tin nhắn cho Vạn Thiến, Vạn Thiến cũng mặc kệ, cậu ta đoán đã xảy ra chuyện nên cũng thôi." Đới Húc nói hết phần tình hình còn lại.
"Từ nhật ký của Vạn Thiến em cũng đọc được một vài tin liên quan.
Mối quan hệ của cô bé và giáo thảo kia chẳng khác yêu đương là mấy, hơn nữa Vạn Thiến rất để ý tới giáo thảo, nếu không đã không ở bên nhau khoảng thời gian lâu như vậy.
Trong nhật ký mỗi ngày cô bé đều nhắc đến giáo thảo, nên em cảm thấy giáo thảo đang đơn phương phủi sạch hiềm nghi." Phương Viên thật sự chẳng có ấn tượng tốt về giáo thảo, thế nên không nhịn được mà có suy đoán không tốt về cậu ta.
Đới Húc cười xua tay: "Đừng làm việc theo cảm tính.
Bọn tôi đã đi xác thực rồi, dù là thành tích học tập hay các mối quan hệ ngoài lớp giáo thảo kia không thể có bất kỳ liên quan tới Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ, thế nên trừ khi cái chết của Vạn Thiến là vụ án đơn độc, không liên quan tới vụ của Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ, nếu không, giáo thảo kia chắc chắn không nằm trong số đối tượng hoài nghi của chúng ta.
Tôi với Thang Lực cũng đã thuận tiện xác minh hai hôm trước gia đình giáo thảo có việc, xin nghỉ phép một ngày, không tới trường, hôm nay mới quay lại đi học.
Nghe vậy, Phương Viên chỉ có thể gật đầu, lại hỏi: "Thế cô Đặng có đoán được người viết tờ giấy mật báo cho mình không?"
Thang Lực lắc đầu: "Cô ta nói không biết."
"Không phải phát hiện trong tập vở của học sinh sao? Là vở của ai?" Phương Viên hỏi.
"Là của cậu bé mập tên Trương Siêu, chúng ta từng gặp mấy lần, chắc em vẫn còn nhớ cậu bé ấy đúng không?" Đới Húc nói, "Cô Đặng nói chữ trong tờ giấy mà chị ta nhận không giống chữ viết trong vở của Trương Siêu, có điều chúng tôi vẫn mang tờ giấy và vở của Trương Siêu về làm giám định bút tích.
Theo tôi thấy, chữ viết trên tờ giấy đó và chữ trong bức thư Đoạn Phi Vũ bỏ nhà tuy không thật sự giống nhau nhưng lại có nét tương đồng."
Phương Viên nhướng mày, cô đương nhiên vẫn còn nhớ cậu bé Trương Siêu kia, sở dĩ ấn tượng sâu là vì trừ số lần gặp mặt khá nhiều, Trương Siêu còn từng đấm Nhiêu Hải chạy tới Cục Công An hỏi thăm thì nguyên nhân chủ yếu là vì hôm gặp nhau ở trường, cô phát hiện trên tay trái của cậu bé có vết cắt của lưỡi dao, khi đó lý do của Trương Siêu là buổi sáng cạo râu, suy tư không biết dùng lưỡi dao cạo râu có thể tự sát hay không nên vô tình cắt trúng tay.
Vốn dĩ ấn tượng của cậu bé đối với Phương Viên là một cậu học sinh mập mạp khá thẹn thùng, tuy bề ngoài không rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng ít nhất cũng không đến mức buồn bực âm trầm, thế nên khi nghe lý do của cậu bé, cô thật sự kinh hãi, đồng thời cũng có cách nhìn nhận khác về thế giới nội tâm của Trương Siêu.
Bây giờ tờ giấy kia lại xuất hiện trong cuốn vở của Trương Siêu, việc này không biết có phải sự trùng hợp hay không.
Hơn nữa chữ trên tờ giấy đó có nét tương đồng với bức thư Đoạn Phi Vũ bỏ nhà đi, điều này lại càng kỳ lạ, Đoạn Phi Vũ đã chết khoảng hai tuần, bây giờ tờ giấy nặc danh này mới bỗng xuất hiện trước mặt cô Đặng, nó đương nhiên không thể xuất phát từ tay người chết.
Ngoại trừ người nhà được Cục Công An thông báo, chuyện thi thể của Đoạn Phi Vũ được vớt lên không hề để lộ, bởi vậy có lẽ hung thủ vẫn chưa biết chuyện cảnh sát đã phát hiện Đoạn Phi Vũ đã chết nên mới đi theo con đường cũ để tiến hành kế hoạch.
Có điều nếu lý giải như vậy hình như lại để sót chỗ khác không thể giải thích.
"Nếu bảo hung thủ không phải là một thì việc bắt chước chữ viết của Đoạn Phi Vũ quá không hợp lý, cho dù không ai biết chuyện Đoạn Phi Vũ đã chết nhưng mọi người đều biết Đoạn Phi Vũ không tới trường đúng không? Làm vậy thì được lợi gì?" Phương Viên khó hiểu hỏi.
Đới Húc lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ, đương nhiên trước đó anh cũng đã đắn đo suy xét: "Trước mắt chỗ tốt duy nhất có thể nhìn thấy trực