Mấy năm nay, Lục Tây Kiêu chưa từng đăng gì trên vòng bạn bè, anh không có nhu cầu tâm sự và chia sẻ, cũng lười ghi lại cuộc sống của mình, thậm chí mấy năm ở nước ngoài một mình, anh cũng chưa từng đăng gì cả.
Nói thật thì lần gần nhất anh đăng lên vòng bạn bè là cách đây bảy năm, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất.
Khi đó, anh và Chu Vãn quen nhau chưa lâu.
Có lần thấy cô khóc, Lục Tây Kiêu cũng không biết là mình nghĩ gì, mở miệng nói đưa cô đi chơi.
Đó là lần đầu tiên anh đưa Chu Vãn đến chỗ của Hoàng Bình, cũng là lần đầu tiên anh đưa một cô gái đến đó.
Lúc về cũng đã rất muộn, trên đường vắng tanh, Chu Vãn cảm thấy gọi xe quá đắt, nói có thể đi xe điện công cộng về.
Trước đây Lục Tây Kiêu chưa bao giờ đi loại xe như vậy, xuất phát từ tâm lý nào cũng không muốn thử, nói anh sẽ ngồi phía sau cô.
Anh cứ ngồi sau Chu Vãn như vậy, tùy tiện chụp bóng lưng của cô lúc đèn đỏ rồi đăng lên vòng bạn bè, không có cap.
Trong ảnh, Chu Vãn đang đội một chiếc mũ bảo hiểm màu vàng, trên đỉnh đầu là chiếc ăng-ten ngộ nghĩnh.
Xung quanh là đường đi vắng lặng không người, đèn đỏ nhúc nhích đếm ngược thời gian.
Tựa như một bức ảnh trong phim.
Sau đó, hai người chia tay, vốn dĩ Lục Tây Kiêu muốn xóa đi, nhưng cuối cùng lại không nỡ, vì vậy dứt khoát cài đặt chế độ ẩn cho vòng bạn bè.
Cho tới hôm nay mở ra lần nữa.
Trong đó chỉ có hai bài đăng, đều liên quan đến Chu Vãn.
———
Bình thường Lục Tây Kiêu bận rộn nhiều việc, sau khi trở về thì ngồi ở phòng khách xử lý văn kiện trong email, đợi khi xử lý xong cầm điện thoại lên, vòng bạn bè đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.
Mấy người bạn cấp 3 lúc trước thích và bình luận dồn dập, đa phần là những lời trêu chọc.
Một số ít đối tác và nhân viên cũng rối rít chúc mừng, tuy rằng bỗng nhiên nhìn thấy sếp nhà mình show tình cảm đều hơi nghi hoặc, khó hiểu.
Lục Tây Kiêu tùy tiện nhìn một cái rồi tải lại trang.
Phía trên nhảy ra bài viết Chu Vãn vừa đăng lên vòng bạn bè cách đây ba phút.
Giống với bức ảnh và dòng cap của anh.
Lục Tây Kiêu sửng sốt một lát, sau đó cong môi cười khẽ.
———
Chu Vãn khác với Lục Tây Kiêu, anh chỉ nhìn qua bình luận, không trả lời lại, nhưng Chu Vãn lại nghiêm túc trả lời từng cái một, cô đều chân thành đáp lại "Cảm ơn" với tất cả những người đã chúc mừng.
Nhóm chat của ký túc xá lúc trước còn bùng nổ hơn.
Cả ba người các cô đều đã chứng kiến cảnh Chu Vãn từ chối từng người theo đuổi trong suốt bốn năm đại học, ngay cả Khương Ngạn đẹp trai ngời ngời như bây giờ cũng không biết đã bị cô từ chối bao nhiêu lần.
Bây giờ lại đột nhiên công bố, trên ảnh lại còn là một anh chàng đẹp trai mà họ chưa từng thấy, sao mà không kinh ngạc được cơ chứ?
Chu Vãn cầm điện thoại, đôi mắt không giấu được sự vui vẻ, giải thích với các cô ấy là bạn trai từ thời cấp Ba.
Lục Tây Kiêu tắm rửa đi ra thì nhìn thấy đôi mắt cười của cô.
Anh bước đến bên giường, vươn tay lấy điện thoại của cô.
Trên cơ bản, điện thoại của Chu Vãn chỉ dùng làm công cụ liên lạc, không có bí mật gì, cô cũng không vội lấy lại, không nóng không lạnh chớp mắt hỏi: "Sao vậy?"
Lục Tây Kiêu quang minh chính đại lướt xem danh sách WeChat của cô, lúc đang định trả lại thì một tin nhắn đột nhiên xuất hiện.
Hồ Thụ Tấn: [Chị ơi, chị thật sự có bạn trai rồi sao?]
Trông giống tên con trai.
Lục Tây Kiêu nhíu mày, chậm rãi gõ chữ.
Chu Vãn: [Có rồi.]
Hồ Thụ Tấn: [Không phải trước đây chị nói với em là chị không có ý định yêu đương nên mới từ chối em sao? Em còn nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ tới tòa soạn của chị làm việc, sao đột nhiên lại [Khóc] [Khóc] [Khóc]]
Chu Vãn: [Mau kết hôn đi.]
Chu Vãn: [Cậu đừng nghĩ nữa.]
Chu Vãn ngồi ở trên giường, ngẩng đầu nhìn anh nhắn tin.
Cô còn tưởng anh dùng điện thoại của cô để tra cứu tư liệu gì đó, cho đến khi Lục Tây Kiêu trả lại điện thoại cho cô.
Cô cúi đầu nhìn xuống, thiếu chút nữa trước mắt đã tối sầm lại.
Đây là...!cái gì vậy trời??
Chu Vãn chưa kịp lí luận với anh, Lục Tây Kiêu đã vừa ăn cướp vừa la làng, cười lạnh một tiếng: "Chu Vãn, em cũng có nhiều bạn trai quá nhỉ?"
"...!Đây chỉ là đàn em lúc còn đi học thôi."
Anh gật đầu, ra vẻ thần bí: "Ồ, đàn em."
"..."
Chu Vãn không thèm quan tâm đến anh, định thu hồi tin nhắn nhưng màn hình lại hiển thị "Đối phương đang nhập", cậu ấy đã đọc, không kịp thu hồi nữa rồi.
Cô lập tức trả lời.
Chu Vãn: [Xin lỗi nhé, vừa nãy là bạn trai chị lấy điện thoại nhắn với em.]
Chu Vãn: [Cảm ơn tình cảm và sự quan tâm của em, nhưng ngay từ đầu chị đã nói với em rồi, đừng lãng phí thời gian với chị, chị sẽ không thích em.
Việc lựa chọn công việc trong tương lai cũng rất quan trọng, chị mong là em có thể nghiêm túc xem xét, đừng vì chị mà đưa ra những quyết định tùy tiện.]
Sau khi trả lời, Chu Vãn đặt điện thoại sang một bên, giương mắt nhìn Lục Tây Kiêu một lần nữa.
"..."
Mặt anh càng tối sầm lại.
Chu Vãn nghĩ anh không thấy cô gõ gì nên giơ điện thoại lên cho anh đọc.
Lục Tây Kiêu chỉ nhìn lướt qua rồi chế nhạo: "Em còn bằng lòng gửi cho cậu ta một đoạn dài như vậy à?"
"..."
Bao nhiêu năm rồi mà cái tính tùy tiện buộc tội cô khi anh ghen tuông vẫn không hề thay đổi.
Chu Vãn nhìn anh một lúc, cảm thấy anh như thế này cũng có chút đáng yêu, cô muốn cười nhưng lại không dám, đành phải mím môi cố nén cười.
Cô suy nghĩ một lát, cố gắng đặt mình vào vị trí của anh và dỗ dành.
"Em và cậu ấy không có gì hết, chỉ là trước đây cậu ấy đã tỏ tình với em một lần." Chu Vãn nói, còn không quên nịnh anh: "Anh cũng đã từng như vậy rồi mà, anh tốt như vậy, người thích anh còn nhiều hơn em.
"
"Đừng so sánh anh với em." Lục Tây Kiêu nhéo nhéo mặt của cô: "Anh không nói chuyện với ai quá mười câu đâu."
"..."
Chu Vãn để mặc cho anh nhéo, không nhịn được mắng thầm: "Trước kia anh có nhiều bạn gái như vậy, em còn chưa từng có bạn trai khác đâu đấy."
Cô lôi chuyện cũ ra, nhưng Lục Tây Kiêu vẫn không cảm thấy đuối lý, ngón tay dùng sức, uy hiếp: "Em nói lại xem."
Chu Vãn im lặng.
Lục Tây Kiêu khẽ khịt mũi, cúi người cắn môi cô: "Giả bộ ngoan ngoãn cái gì chứ?"
"..."
Lục Tây Kiêu lấy đầu ngón tay sờ môi của cô: "Mấy năm qua có rất nhiều người theo đuổi em à?"
"Không, không nhiều lắm đâu." Chu Vãn lập tức nói.
Mấy năm nay, Chu Vãn càng lớn càng xinh đẹp, khí chất lạnh lùng hòa lẫn với vẻ mềm mại của phương Nam, hấp dẫn người khác là điều không thể nghi ngờ, Lục Tây Kiêu biết có rất nhiều người đàn ông sẽ thích cô, chuyện này rất bình thường, nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Sự chiếm hữu của anh đối với Chu Vãn có chút biến thái, ngay cả người khác nhìn cô nhiều hơn một cái cũng không muốn.
"Thật sự rất muốn giấu em đi." Lục Tây Kiêu hôn lên khóe miệng cô, nói thầm thì: "Chỉ anh mới có thể nhìn thấy em."
Chu Vãn cười rộ lên.
Lục Tây Kiêu nhéo mũi cô, khiển trách: "Không có lương tâm."
Anh cũng lên giường, ôm Chu Vãn vào trong ngực, nhưng không làm gì khác cả, cuối cùng vẫn là đau lòng, sợ sẽ làm cô bị bệnh.
Mấy đồng nghiệp của Chu Vãn cũng rối rít bình luận, Quý Thanh Khiết là "lố" nhất, gõ chữ "A" vừa đúng năm hàng dài.
Chu Vãn trả lời từng người một, Lục Tây Kiêu ngồi bên cạnh nhìn cô trả lời.
Khi chuẩn bị thoát ra thì đầu ngón tay vô tình chạm vào ảnh đại diện.
Vòng bạn bè của Chu Vãn có thể thấy được trong một năm, hôm nay là lần đầu cô đăng bài trong năm nay, nhưng lúc này, Lục Tây Kiêu đã nhìn thấy một bài viết phía trên.
Đăng vào mùa đông bốn năm trước, một bức ảnh chụp cảnh tuyết.
Dòng chữ kèm theo là: [Lục Tây Kiêu, chúc mừng năm mới, tuyết lại rơi rồi.]
Chỉ mình tôi.
Lục Tây Kiêu ngẩn người, ánh mắt cố định, khẽ nhíu mày: "Đây là cái gì?"
Chu Vãn nhẹ nhàng "À" một tiếng: "Cái này à." Cô dừng lại và nhẹ nhàng nói: "Đây là mùa đông đầu tiên từ khi em đến thành phố B, cũng là từ sau lần trước chúng ta cùng nhau ngắm tuyết, đây là lần đầu tiên em thấy tuyết lớn như vậy."
Học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất đã kết thúc.
Kỳ nghỉ đông đã đến.
Bạn cùng phòng đều đã về nhà, chỉ còn Chu Vãn ở lại ký túc xá, cô không có nơi nào để đi, nên dứt khoát ở lại trường học và thực tập.
Cô luôn khiến mình phải bận rộn nhiều việc, ngoại trừ lúc thực tập và làm việc bán thời gian bên ngoài, cô đều ngâm mình trong thư viện, không để bản thân bị phân tâm mà bước về phía trước, cũng bởi vậy để đỡ nhớ Lục Tây Kiêu hơn một ít.
Cho tới đêm giao thừa.
Tuyết rơi rất lớn, sân trường rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe được thấy tiếng từng bông tuyết rơi xuống.
Chu Vãn ngồi trong ký túc xá, nhìn tuyết ngoài cửa sổ, cô chợt rất nhớ rất nhớ Lục Tây Kiêu, muốn quay lại đêm giao thừa năm ấy, bọn họ chạy như điên ở nhà ga ồn ã để bắt kịp chuyến tàu cuối cùng đi ngắm tuyết.
"Thật ra lúc chúng ta cùng nhau đi tàu để ngắm tuyết, tối hôm đó em cũng đăng lên vòng bạn bè, cũng chỉ có em mới nhìn thấy được.
Sau đó em bị mất điện thoại, WeChat không tìm lại được nên cũng không còn."
Lục Tây Kiêu hỏi: "Em đăng gì thế?"
"Chụp ảnh tuyết rơi, cap là..."
Chu Vãn dừng lại, không muốn giấu giếm anh nữa, nhìn anh một cái, nhẹ