Đồng dạng chìm trong im lặng còn có Chung Công công cùng Tấn vương ở phòng tiếp khách của điện Dưỡng Tâm.
Chung Công công không phải vì nóng mà sau lưng đổ một tầng mồ hôi, cảm nhận được áp lực phát ra từ Tấn vương khiến đầu gối của ông khẽ run.
"Để giữ triều đình ổn định, dân cư ấm no thái bình, biên cương vô chiến sự," Tấn vương bỗng nhiên nói.
"Hoàng thượng phải ngày đêm cần mẫn để quốc thái dân an, dành ra được chút thời gian nhàn rỗi cũng khó có."
"Hoàng thượng quả thực gần đây vội vã quốc sự, tâm tình có chút trầm trọng nên muốn đi dạo Ngự Hoa Viên để giải khuây," Chung Công công vội đáp.
"Nô tài cũng không rõ khi nào Hoàng thượng trở về, còn phiền Tấn vương phải chờ đợi."
"Bổn vương thắc mắc lần nào Hoàng thượng đi dạo Ngự Hoa Viên cũng cần dẫn theo rất nhiều ảnh vệ? Phải chăng đội thị vệ còn có điều khiến Hoàng thượng cảm thấy chưa hoàn toàn an tâm?" Tấn vương nhấp một ngụm trà nói.
"Chung Công công không cần lo lắng, bổn vương chỉ là luôn luôn lo nghĩ đến an nguy của Bệ hạ, từ lúc tiến cung cho đến khi bước vào điện Dưỡng Tâm, không thể không chú ý tới nhân thủ hộ giá cho Bệ hạ."
"Đây là thánh ý của Hoàng thượng, nô tài luận về dàn binh bố trận cũng không am hiểu, nên thỉnh Vương gia thứ tội nô tài không thể kịp thời giải đáp thắc mắc." Chung Công công thầm kêu không ổn.
Quả nhiên liền thấy Tấn vương chậm rãi hạ bôi đứng dậy.
"Ta quả thực cảm động trước tâm tư thấu đáo của Hoàng thượng, hiểu rõ mà lệnh cho Chung Công công chờ Bổn vương tiến cung.
Nếu Hoàng thượng đã có việc đột xuất không thể phân thân, ta cũng không thể không nề hà vô lễ ngoan cố ở lại.
Đành phải phiền Chung Công công lựa lời xin Hoàng thượng thứ tội cho Tấn vương ta đợi không được Ngài ấy."
Quanh co qua lại thế là thành Tấn vương trăm triệu ủy khuất, một lòng thấu cảm với Thánh thượng.
Từ đầu đến cuối, quân vương tùy hứng, ngươi có thể làm được gì ngoài cúi đầu đáp vâng?
Chung Công công đen mặt nhìn Tấn vương để lại cho ông một bóng lưng cao ngạo, nhàn nhã đi khỏi điện Dưỡng Tâm.
Dẫu biết chỉ phòng quân tử, khó phòng lòng lang dạ sói, Chung Công công vẫn là kiên trì nhắc nhở: "Trong cung không được phép khai triển khinh công, thưa Tấn vương."
Với võ thuật của Tấn vương, câu kia y nhất định nghe rõ, nhưng bước chân không có nửa điểm chậm lại.
Rồi thoắt một cái, người cũng đã biến mất không thấy.
Bỏ lại Chung Công công thở dài thật lâu.
Cùng lúc ấy ở phía Tây kinh thành, đội ngũ của Minh An Đế cùng Quách Vương phi đã di chuyển đến nhã gian của một đại tửu lâu.
Sau khi chọn vài món điểm tâm thanh mát cùng một ấm trà thượng hạng, Minh An Đế một bên quan sát Quách Vương phi nhìn trà bánh, một bên suy tư.
Như rất nhiều việc liên quan đến Tấn vương, Minh An Đế thường xuyên phát hiện bản thân phải thay đổi cách nhìn.
Đặc biệt là khi y chuẩn bị đi đến một kết luận nào đó.
Vì vậy, từ thuở niên thiếu đến lúc trưởng thành, có một điều Minh An Đế luôn thấm thía đó là: Tấn vương Mạc Kính Dung là thiên hạ đệ nhất hố vương, là kẻ khiến người người liên tục hoài nghi nhân sinh.
Cái gì gọi là kế tựu kế? Cái gì gọi là đa mưu túc trí? Cái gì gọi là tâm ngoan thủ lạt?
Tấn vương y chỉ đơn giản là một kẻ tàn nhẫn mà thôi.
Hơn nữa lại là một kẻ tàn nhẫn đầy mưu trí.
Trước khi đăng cơ, Mạc Kính Vũ coi như thấm nhuần cách làm của Mạc Kính Dung, đặc biệt là khi được Hoàng huynh của y chỉ dạy nâng đỡ.
Trên thế gian này, người rõ Mạc Kính Dung nhất có lẽ cũng chỉ