Trần Bảo Ngọc đuổi theo nhóm người khả năng nghi, đi ra phía sau gara xe của siêu thị.
Ở gần đó có một chiếc xe rất đáng nghi, trong xe một người đàn ông bước xuống trông rất quen, người này là Lâm Duẫn.
“Lâm Duẫn hắn trốn thoát khỏi cảnh sát, còn dám vác mặt về đây.
Vừa hay mình đã tìm thấy hắn.” Trần Bảo Ngọc tính lấy điện thoại ra báo tin cho Lệ Đằng, nhưng quên mất là anh đang bị đình chỉ công tác.
Nên đành hành động một mình.
Cô men theo những chiếc xe tô để tránh tầm nhìn của bọn chúng, nhưng từ khi nào không biết đã xuất hiện một bóng đen.
Tấn công Trần Bảo Ngọc từ phía sau, cô nhanh chóng tránh được.
Nhưng lực lượng của bọn chúng ngày càng đông hơn, sức lực của một người khó bì kịp với một nhóm người.
Ngay lúc này đây, bọn chúng dơ nắm đấm về phía Trần Bảo Ngọc.
Cô nhanh chóng gạt lấy đòn tấn công, nhưng đồng thời lúc này có tên cầm một thanh gỗ dài, trực tiếp đánh thẳng vào đầu cô từ phía sau.
Làm cô choáng váng khụy gối xuống mặt đất, trên trán chảy ra một ít máu.
Lâm Duẫn lúc này cũng xuất hiện, tiến về phía cô.
“Ta đang tính tìm cô tính sổ, không ngờ tự dẫn xác tới đây.”
“Là ta tìm ngươi mới đúng.” Trần Bảo Ngọc ngước mắt lên nhìn hắn.
“Con già mồm sao ranh con.” Lâm Duẫn dùng chân đạp thẳng vào bụng của cô.
Trần Bảo Ngọc ôm bụng khó chịu, nhưng không hề có ý định khuất phụ chịu thua.
Lâm Duẫn thấy bộ dạng của cô có chút khó chịu “Ngươi cũng kiên cường lắm, vậy ta sẽ cho người nếm mùi vị vừa sung sướng vừa tuổi nhục, để xem ngươi còn kiên cường tới bao lâu.”
Trần Bảo Ngọc biết chắc hắn cũng không có ý định gì tốt đẹp, nhưng cô vẫn quyết không chịu thua “Dù ngươi có làm gì đi nữa, ta cũng không dễ dàng chịu thua đâu.”
“Ngươi đem con nhỏ này tới “Hồng Điệp Phường” đi, đưa cho Hồ Kim Phượng xử lý.
Nhớ dặn bà ta sử dụng loại nào mạnh nhất đấy.” Lâm Duẫn nói với thuộc hạ.
“Thuộc hạ biết rồi.” Nói xong đám thuộc hạ kéo Trần Bảo Ngọc lên xe.
Lúc này cơ thể cô vẫn còn ý thức, nhưng sau cú đánh vừa rồi có phần chóng váng.
Kèm theo trói chặt hai tay, không thể làm được gì.
Bọn chúng chở cô tới một căn nhà khá sang trọng, bên ngoài còn treo biển hiệu “Hồng Điệp Phường”.
Nhanh chóng lôi cô xuống xe, đi vào trong căn nhà.
Có một người phụ nữ đang ngồi đó, tuy đã có tuổi nhưng vẫn rất sang trọng.
“Bà là Hồ Kim Phượng đúng không?” Một tên thuộc hạ lên tiếng.
“Phải là ta, Lâm Duẫn kêu các ngươi tới đây đúng không?” Hồ Kim Phượng nhìn bọn chúng, sau đó nhìn về phía Trần Bảo Ngọc “Lần này lại dẫn gái tới bắt ta xử lý nữa sao?”
Bọn chúng im lặng không nói gì, Hồ Kim Phượng lại lên tiếng “Lùi ra ngoài đi, để ta kiểm tra hàng đã."
Nghe Hồ Kim Phượng nói vậy, bọn chúng cũng lùi ra ngoài.
Bà ta ra lệnh tháo dây cởi trói cho Trần Bảo Ngọc, nhưng do cú va chạm quá mạnh, cộng thêm căn bệnh đau đầu làm cô không ngồi được, mà phải nằm xuống đất.
Lúc này bà ta sai một đám phụ nữ tới cởi hết quần áo trên người cô, mặc cho cô chống tử cũng không thể làm được gì.
Hồ Kim Phượng bắt đầu kiểm tra thân thể cô “Cơ thể hơi gầy một chút, da vẻ hơi xanh xao.
Nhưng ba vòng nảy nở, khuôn ngực trắng phếu hình giọt nước.
Nhũ h0a nhỏ gọn, hồng phấn đúng là cực phẩm.” Vừa nói, bà ta sờ từ bộ phận trên cơ thể Trần Bảo Ngọc.
Cô phản ứng lại có chút khó chịu.
Thấy vậy Hồ Kim Phượng nói tiếp “Mới sờ một tí mà đã phản ứng mạnh vậy sao, không lẽ còn trinh?” Sợ suy đoán của mình không đúng, bà ta đưa bàn tay của mình xuống kiểm tra nơi hạ bộ của Trần Bảo Ngọc.
“Còn trinh sao? Thú vị thật đấy.
Món hàng lần này, chắc chắn sẽ được cao giá đây.” Hồ Kim Phượng vô cũng bất ngờ, kèm theo sự vui sướng “Đem đi tắm rửa sạch sẽ, rồi nhốt vào phòng.”
Biết chắc mình sẽ bị đem đi như một món hàng, Trần Bảo Ngọc đứng dậy chống trả.
Đương nhiên đám phụ nữ này không phải đối thủ của cô, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
Nhưng cô lại quên mất một điều, có những gã to béo đang đứng ngoài cổng, lập tức bị ném trở lại vào trong.
“Giỏi lắm, vốn dĩ ta không tính sử dụng thuốc.
Vì ngươi còn trinh, nhưng đã ngang bướng bướng như vậy thì… Bay đau, đem thuốc ra đây.” Hồ Kim Phượng lệnh cho bọn chúng đem ra một loại thuốc gì đó, được đựng trong một ống thủy tinh giống như ống nghiệm.
“Mau buông tôi ra.” Trần Bảo Ngọc ra sức chống cực.
Người thì nắm chặt hai tay cô, ngươi thì bóp họng cô đổ một thức chất lỏng màu đỏ vào miệng.
Thứ thuốc đó bắt đầu xâm vào cơ thể, đầu óc quay cuồng.
Như một luồng xung điện chạy dọc sống lưng, nóng bỏng vô cùng.
“Chưa được năm phút, mà đã hứng rồi sao? Đúng là còn trinh có khác.
Mau đem trốn vào trong lồ ng đi.
Tối nay sẽ có một buổi đấu giá, có gì đem món hàng này lên.”
Cứ thế Trần Bảo Ngọc đi lôi đi, nén vào một chiếc lồ ng sắt khóa chặt