Trần Bảo Ngọc cảm thấy cơ thể đau nhức, giống như vừa trải qua một trận ác chiến.
Nhưng cô không nhớ rõ là chuyện gì, chỉ thấy chỗ rất đau rất ẩm ướt, nhưng cũng rất thoải mái.
Dư vị trên môi có gì đó tanh tanh, giống như mùi của máu.
Cô mơ mơ màng màng, chống tay xuống giường ngáp một cái thật dài.
Thì nhìn thấy Trương Thiên Hàn đang ngồi trên một chiếc ghế, với ánh mắt đầy sát khí.
Miệng thì ngậm điếu thuốc.
"Tỉnh rồi sao?"
Trần Bảo Ngọc giật bắn cả người lùi về phía sau, cô thấy cả thể mình [email protected] trụi không mặc gì cả.
Khuôn ngực được trưng bày trước mặt Trương Thiên Hàn, nhưng anh ta không hề một chút giao động.
Anh ta ném chiếc áo sơmi lên giường.
“Mặc vào đi, trong bộ dạng thật thảm hại.”
Trần Bảo Ngọc cầm lấy chiếc áo sơmi, nhưng cô vẫn không nhớ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Cô thần người ra, cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua.
Cô nhớ ra rồi, cô bị đám người Lâm Duẫn bắt đi sau đó bị đem tới một nơi được gọi là “Hồng Điệp Phường”.
Bị bỏ thuốc, đem đi rao bán.
Được Trương Thiên Hàn bỏ ra một tiền lớn mua về, rồi sau đó….
Bắt đầu nhớ lại những chuyện cùng Trương Thiên Hàn từ bồn tắm ra tới giường, rồi những câu nói từ miệng cô phát ra tối hôm đó.
Trần Bảo Ngọc đỏ hết cả mặt, vội lấy áo che đi khuôn ngực của mình.
“Chuyện tối qua là sự cố, tôi mau anh hãy xóa sạch đi.
Còn về số tiền 100 tỷ đó, tôi nhất định sẽ trả cho anh.”
Trương Thiên Hàn khẽ nhếch môi “Vậy em trả tôi bắt cách nào? Tôi e là em làm việc cả đời, cũng không trả nổi.”
“Nhất định tôi sẽ trả cho anh.” Trần Bảo Ngọc vội bước xuống giường, nhưng do tác dụng của thuốc vẫn chưa tan.
Cô say sảy chóng mặt không đứng thẳng được, người bắt đầu nghiêng xuống.
Lúc này Trương Thiên Hàn ôm lấy eo, đỡ cô dậy.
“Với bộ dạng này của em, mà muốn kiếm tiền trả tôi sao?”
“Tôi nhất định sẽ trả tiền cho anh.” Trần Bảo Ngọc lên tiếng phản bác, đồng thời đẩy Trương Thiên Hàn ra.
Một cơn gió lạnh thổi ngang qua, làm cô dựng cả tóc gáy.
Phát ra âm thanh từ cánh mũi "Hắt xì."
Trương Thiên Hàn nhíu mày "Mau mặc áo vào đi, tôi không muốn thấy em chết vì cảm cúm, mà vẫn chưa trả được tiền.”
Trần Bảo Ngọc liếc xéo Trương Thiên Hàn, rủa thầm trong lòng "Không thể nói câu nói tử tế hơn được sao?”
Trần Bảo Ngọc mặc chiếc áo sơmi vào, chiếc áo dài tới tận mắt cá nhân.
Còn tay áo dài rộng thùng thình, có thể cột ra phía đằng sau cùng được.
Cùng phải, khoảng cách giữa cô và Trương Thiên Hàn rất lớn.
Nếu nhìn kỹ cô chỉ mới đứng tới ngực anh ta, còn cơ thể vô cùng to lớn như núi Thái Sơn.
Nhớ lại cảnh tối hôm qua, bị cơ thể đó đè lên người, còn bàn tay anh nữa.
Làm cô ngượng chín cả mặt.
Sau khi mặc xong, cô nhanh chóng đi ra ngoài bấm thang máy đi xuống tầng trệt.
Cùng lúc này Trương Thiên Hàn cùng đi vào trong thang máy, anh lên tiếng “Em tính đi đâu?”
“Ở đây không còn việc của tôi nữa, thì tôi về thôi.” Trần Bảo Ngọc trả lời.
“Là do em ngây thơ, hay là em ngu ngốc.
Nợ tiền của tôi mà muốn đi sao? Chưa kể em biết tôi là ai không?” Trương Thiên Hàn lạnh lùng nói.
Thật ra Trần Bảo Ngọc thừa biết Trương Thiên Hàn là ai, nhưng chỉ là cô đang giả vờ không biết thôi.
Theo cách nói này, cô đoán chắc chắn anh ta vẫn biết thân phận sự của cô.
“Thì anh là Trương Thiên Hàn, Trương lão đại.
Tôi có nghe người trong hộp đêm nói vậy.” Trần Bảo Ngọc nói.
Trương Thiên Hàn nhếch môi cười “Bộ dạng đó của em, làm sao bắt xe được.”
“Tôi có thể đi bộ được.” Trần Bảo Ngọc vừa dứt lời, Trương Thiên Hàn nắm lấy cổ tay cô đập mạnh vào vách thang máy “Đừng cố tỏ ra vẻ cứng cỏi, tốt nhất nên biết nghe lời.”
Cú va đập như trời giáng, Trần Bảo Ngọc biết mình đấu không lại người này.
Nên đành nhường bộ “Anh có thể nào nhẹ nhàng hơn với phụ nữ được không? Giờ anh muốn tôi phải làm sao?”
Trương Thiên Hàn cất giọng lạnh lùng “Đi theo tôi lên xe.”
Trần Bảo Ngọc không biết ý định của