Trương Thiên Hàn nhìn theo bóng râm dưới chiếc ô dù, là bước chân nhỏ bé của một đứa bé.
Anh ta ngước nhìn lên phía bóng râm, là hình ảnh một bé gái có mái tóc đen dài, ước chừng không quá mười tuổi.
“Mau đi đi, chỗ này không phải là nơi thích hợp cho nhóc con đâu.” Trương Thiên Hàn cất giọng lạnh lùng nói.
Cô bé không những không bỏ đi, mà còn tiến lại gần hơn ngồi xổm xuống đất “Chúng ta đều là những con người bị xã hội bỏ rơi, tại sao không thể cứu giúp lấy nhau.”
Trương Thiên Hàn thấy cô bé này rất lạ, nhất là trong đôi mắt chất chứa một nỗi buồn mang mác.
Anh ta không muốn dính dáng tới người vô tội, nhất là đối với trẻ con.
Liền chĩa khẩu súng vào đầu cô bé, có ý định hăm dọa.
“Mau cút khỏi đây, nếu không viên đạn sẽ bay thẳng vào đầu nhóc đấy.”
“Vậy anh bắn đi, tôi chết rồi thì anh cũng sẽ chết ở đây thôi.
Sẽ không ai cứu giúp lấy anh đâu.” Cô bé cầm chặt lấy khẩu súng, có ý định bóp cò.
Trương Thiên Hàn vô cùng ngạc nhiên, lẽ ra bình thường với một đứa trẻ chắc chắn sẽ hoảng sợ khóc lóc.
Nhưng đứa trẻ này thì không, ánh mắt vô cùng kiên định, chất một nỗi niềm rất lạ.
Thấy vậy Trương Thiên Hàn bền lên tiếng “Vậy nhóc con muốn cứu giúp ta như thế nào?”
“Anh có thể đứng dậy, đi theo tôi được không?” Cô bé lên tiếng nói.
Trương Thiên Hàn đắn đo suy nghĩ một lát, khi không lại xuất một đứa nhóc nói sẽ cứu giúp hắn.
Không biết có phải kẻ thù, hay cảnh sát cài cấm gì không.
Nhưng dù gì hắn cũng là người đàn ông trưởng thành, trải qua không ít chuyện, chẳng lẽ không đối phó nổi với một đứa nhóc con.
“Được, ta đi theo nhóc.” Trương Thiên Hàn lên tiếng.
Một tay ôm lấy vết thương trên bụng, tay còn lại chống xuống đất gượng dậy.
Trương Thiên Hàn lê bước chân nặng nề đi theo cô nhóc kia, tới một
căn nhà trông khá khang trang.
Nhưng có một điều gì đó rất lạ đang tỏa ra từ căn nhà, đúng như dự đoán khi anh ta bước vào.
Đồ đạc thì ngổn ngang không ngăn nắp, trên sàn nhà có cả vệt máu khô sệt lại.
Trương Thiên Hàn thấy có điều lạ trước mắt, bền lên tiếng hỏi “Nhóc con sống ở đây sao?”
“Trước đây thì phải, nhưng hiện tại tôi đang sống ở cô nhi viện.
Nhưng vẫn thường xuyên tới đây, để ôn lại kỷ niệm cũ.” Cô bé nói.
“Cô nhi viện? Nhóc là trẻ mồ côi sao?” Trương Thiên Hàn nói.
“Trước đây thì không phải, nhưng giờ thì phải.
Bọn cướp đã xông vào nhà tôi, nổ súng cướp đi mạng sống của họ.
Nhưng đã sao chứ, tôi cũng nổ súng cướp đi mạng sống của chúng thôi.
Anh thấy vết máu trên sàn không? Là của bọn chúng đó.” Vẻ mặt vô bình thản của cô bé, khi nhắc lại chuyện cũ.
Càng làm Trương Thiên Hàn ngạc nhiên hơn, cách nói của cô bé này làm anh ta liên tưởng tới những kẻ sát nhân từng gặp hồi ở Ý, và Trung Quốc.
Lúc này từ bên ngoài cửa vọng tới âm thanh của một người phụ nữ, còn khá trẻ.
“Bảo Ngọc à, sao em lại tới đây nữa rồi? Mau theo chị về cô nhi viện.”
Trần Bảo Ngọc quay sang Trương Thiên Hàn rồi nói “Có người tới rồi, anh mau trốn vào trong đi.”
Trần Bảo Ngọc nhanh chân đi ngoài mở cửa, vẻ mặt vô cùng vui vẻ “Chị lại tìm thấy em nữa rồi.”
Cô gái kia thở dài “Các sơ đang kiếm em kìa, lần sau đừng tới đây nữa.”
“Em biết rồi, nhưng chị đợi em một chút.
Em có chút việc cần nói với một người bạn.” Nói xong Trần Bảo Ngọc đóng cửa lại, chạy về phía Trương Thiên Hàn nói “Giờ tôi có việc rồi, không thể ở lại đây được.
Sau bếp có hộp thuốc y tế, anh tự băng vết thương cho mình đi nhé.”
Nói xong Trần Bảo Ngọc mở cửa đi ra ngoài theo cô gái kia, để Trương Thiên Hàn một mình trong căn nhà.
Anh ta đặt nghi vấn chắc chắn cô bé này không bình thường, chẳng khi không ai lại đưa một người đàn ông bị thương về nhà mình cả.
Nhưng trong hoàn cảnh này thay gì nghĩ cho người khác, tốt nhất nên nghĩ cách sống sót rời khỏi đây.
Anh ta đi ra sau nhà bếp theo như lời của Trần Bảo Ngọc nói, để tìm hộp thuốc y tế.
Lúc này hộp y tế được để trên kệ cao, với chiều cao hơn 1m9 việc lấy không hề khó khăn.
Nhưng có điều hộp thuốc này quá cũ rồi, bên trong còn có cả xác chuột chết.
Bông băng bên trong từ trắng tinh, chuyển sang một màu đen xì.
Sử dụng những thứ này chẳng khác nào tự sát.
Trương Thiên Hàn suy nghĩ nếu có anh ta ở đây thì tốt rồi, nhưng không lẽ cứ để vết thương chảy máu như vậy.
Thấy vậy anh ta đánh liều một phe đi ra ngoài tiệm thuốc tây, mua dụng cụ y tế.
Vừa bước tới tiệm thuốc tây, người dược sĩ nhìn thấy sắc mặt của Trương Thiên Hàn vô cùng nhợt nhạt, lên tiếng hỏi “Này anh kia không sao chứ, tôi thấy sắc mặt anh không được tốt lắm.”
Trương Thiên Hàn phớt lờ câu hỏi của người dược sĩ, anh ta