Lúc này Trần Bảo Ngọc lao tới nắm chặt lấy cổ tay của tên giang hồ, khống chế cướp súng trong tay hắn.
Thấy vậy tên giang hồ lên tiếng “Tính cướp súng trong tay ta sao?”
“Phải, thì sao nào?” Trần Bảo Ngọc nói.
“Ta cũng muốn xem thử ngươi khỏe tới đâu.” Vừa dứt lời, hắn di chuyển cơ thể ép Trần Bảo Ngọc và vách tường, làm cô không tài di chuyển được.
Trong những lúc thế này, Trần Bảo lại nhớ tới những đòn võ mà cô từng học được.
Đó là đánh vào hạ bộ của người đàn ông, cách này vô cùng hiệu quả.
Nói là làm Trần Bảo Ngọc lùi một chân về phía sau lấy đà, đá thẳng vào nơi hiểm hóc làm hắn đau điếc.
Nhân lúc này, cô cướp lấy súng trên tay hắn rồi bắn ba phát chỉ thiên lên trời, vừa lúc này cảnh sát cũng vừa tới trông thấy cảnh tượng.
Người dẫn đầu đoàn cảnh sát, không ai khác là thanh tra cấp cao Nguyễn Tuấn Anh, nhìn thấy Trần Bảo Ngọc anh ta vô cũng ngạc nhiên “Sao cô lại ở đây?”
“Sao tôi không thể ở đây?” Trần Bảo Ngọc lên tiếng.
“Vừa mới bị đuổi khỏi ngành, nay đã ăn chơi truy lạc rồi sao?” Nguyễn Tuấn Anh lên tiếng mỉa mai.
“Dựa vào đâu mà anh nói tôi ăn chơi truy lạc, tôi chỉ tới đây giải trí uống chút rượu không được sao?” Nguyễn Bảo Ngọc nói.
Nguyễn Tuấn Anh tiến sát người về phía Trần Bảo Ngọc, rồi nói “Dự sao việc cô đang cầm súng, còn bắn chỉ thiên trên trời.”
Trần Bảo Ngọc nhếch môi nói “Muốn bắt tôi sao? Vậy phải kiếm cái cớ nào thuyết phục hơn chứ.” Vừa nói xong Trần Bảo Ngọc liền ra tay đấm một cú vào bụng Nguyễn Tuấn Anh làm anh chới với, lùi về phía sau vài bước.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh ta ra lệnh bắt hết tất cả mọi người về sở cảnh sát lấy lời khai.
Riêng Trần Bảo Ngọc được đem vào phòng tạm giam vì tội đánh cảnh sát, gây rối trật tự công cộng.
Trong phòng giam Trần Bảo Ngọc được nhốt chung với một cô gái khác trong khác là trẻ, trên người còn đang mặc đồng phục học sinh giống hệt như những bộ phim thần tượng được trình chiếu trên tivi.
Cô gái này tới bắt chuyện với Trần Bảo Ngọc “Chị là người mới tới sao?”
Nghe cách nói chuyện của cô gái này, Trần Bảo Ngọc đoán chắc cô gái này thường xuyên ra vào nơi đây.
Cô lên tiếng “Phải tôi mới tới, chỉ là uống chút rượu, đánh cảnh sát.
Mà đã bị bắt vào đây.”
“Chị cũng gan thật đấy, dám đánh cả cảnh sát.” Cô gái lên tiếng.
"Đã là gì đâu, tôi còn làm hơn thế nữa.
Vậy còn em gái thì sao?” Trần Bảo Ngọc lên tiếng hỏi.
Cô gái khẽ cười, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái “Tôi bị bắt vì hành vi bán *** trái phép.”
“Em gái biết mình đang nói gì không?” Trần Bảo Ngọc sửng cả người, tại sao một cô gái trẻ lại có thể phát ngôn ra được những từ ngữ đó.
“Đương nhiên là tôi biết chứ, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên tôi vào đây.
Nhưng tôi vẫn chưa đủ mười tám tuổi, cùng lắm phạt tiền tạm giam vài ngày thôi.” Cô gái nói.
“Em gái năm nay bao nhiêu tuổi rồi, làm nghề sau không sợ gia đình biết sao?” Trần Bảo Ngọc vô cùng ngạc nhiên, không biết cô gái này đã trải qua những chuyện gì mà có thể nói như vậy.
“Tôi làm gì có gia đình chứ, cũng chính họ đã ép tôi vào con đường này.” Ánh mắt cô gái căm phẫn khi nhắc tới.
Trần Bảo Ngọc không hiểu cô gái trẻ này đang suy nghĩ gì, trải qua những gì.
Mà lại quyết định chọn một công việc không mấy vẻ vang, mà còn có hậu quả về sau.
Tuy cô chưa từng trải qua cảm giác gia đình, nhưng cũng không có gia đình nào lại muốn đẩy người thân mình vào con đường sai trái.
Lúc này cô gái lại lên tiếng “Trông chị gái đây cũng xinh đấy, hay là có muốn thử không? Tiền sẽ không ít đâu.”
“Cảm ơn thành ý của em gái đây, tôi vẫn chưa tới bước đường cùng phải làm công việc này.” Trần Bảo Ngọc lên tiếng từ chối.
Nhưng cô gái kia vẫn lấy ra tờ danh thiếp trong bóp đưa cho Trần Bảo Ngọc “Có lẽ bây giờ chị gái chưa gần, nhưng biết đâu được sau này lại cần thì sao.
Đây là số điện thoại của chị Jenny, nếu cần thì liên hệ.”
Trần Bảo Ngọc nhìn tờ danh thiếp, mà nghĩ thầm trong lòng “Thật không ngờ còn trẻ nhưng vậy, mà đã làm cò dắt gái rồi.
Đúng là những tệ này mãi mãi sẽ là cái gai nhức nhối, cần được loại bỏ trong xã hội.”
Lúc này có một giọng nói được truyền tới “Ai tên là Trần Bảo Ngọc.”
Trần Bảo Ngọc nhanh chóng đáp “Là tôi.”
“Cô được thả ra ngoài.
Mau khai thật đi là ai chống lưng cho cô, với tội danh đánh cảnh sát, gây rối trật tự công cộng.
Chỉ ích cũng tạm giam vài ngày.” Người cảnh sát nói.
Không cần suy nghĩ nhiều Trần Bảo Ngọc cũng biết là ai đã cứu cô ra, nhưng cô cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện.
Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, cô đã tới một cửa hàng tiện lợi.
Đi lên lầu hai, cuối dãy hành lang có một người đàn ông mặc áo đen, đội nón đen đang ngồi đó.
Trần Bảo Ngọc liền ngồi vào, rồi nói “Cục trưởng hẹn tôi ra đây có chuyện gì?”
“Mấy ngày hôm nay, cô có cảm nhận gì?” Nguyễn Thái Triều nói.
“Rất thú vị, có cảm giác như từ thiên đàng rơi xuống địa ngục vậy.
Còn được cảm giác