Cô gái khụy gối xuống đất, hai mắt vô thần, nước mắt chảy rưng rưng, vì vẫn còn giữ được cái mạng.
Nhưng trò chơi đâu chỉ đơn giản như vậy, Tên Kiệt tiếp tục bày ra trò khác, để thử thách khả năng của Trần Bảo Ngọc.
Tên kiệt sai người đưa cô gái kia đi, lại tiếp tục bắt một người khác.
Lần này là một người phụ nữ có vẻ lớn tuổi, hắn đặt một vật thể không rõ là gì, vì kích thước quá nhỏ.
Nhìn kỹ lại thì ra đây một trái nho.
"Nếu người bắn vỡ được trái nho đó, mà không ảnh hưởng gì đến người phụ nữ này, thì ta sẽ tha mạng cho." Tên Kiệt nhếch môi nói.
Đường kính của trái nho ước chừng bằng mắt thường tầm 3-5 cm, có thể nói là khá là nhỏ.
Trần Bảo Ngọc cũng chưa từng nhắm bắn vật thể nào có kích thước nhỏ như vậy, đầu đạn của Makarov có đường kính 9mm.
Ê là viên đạn chưa chạm vào trái nhỏ, thì đã chạm vào đầu người phụ nữ rồi.
Chưa kể chót đầu của người phụ này cao hơn bình thường, che khuất tầm nhìn của cô.
Thật là nang giải mà.
Nhưng không sao, càng khó càng k1ch thích giới hạn của con người.
Trần Bảo Ngọc cầm khẩu Makarov nhắm thẳng về phía trước.
Vì lực tác động gió từ bên ngoài, mái tóc của người phụ nữ bị thổi tung lên, càng che khuất vật thể cần nhắm tới.
Nhưng cô vẫn giơ súng về phía trước, có khựng lại vài giây để quan sát.
Một hồi sau cô cũng nổ súng, viên đạn vẫn đi đúng theo quỹ đạo được vạch ra của nó, bay thẳng tới trái nho trên đầu người phụ nữ, mà không hề làm xây xát gì hay đứt một cọng tóc.
Tên Kiệp bắt đầu tỏ ra khó chịu trước khả năng bắn súng của cô.
“Thái độ đó của ngươi là sao, không phục ta à?” Trần Bảo Ngọc liếc nhìn hắn.
Trần Bảo Ngọc biết hắn nhất định sẽ tiếp tục bày trò, cô tương kế khiêu chiến với hắn trước “Ta với ngươi quyết đấu một trận đi, nếu ta thua ngươi toàn quyền quyết định.
Còn ta thắng thì phải thả hết người ở đây.”
“Được, thế quyết đấu bằng gì?” Tên Kiệt nói.
“Bịt mắt đấu súng.
Ai bắn được ba viên đạn xếp thẳng hàng trên vách tường, là người đó chiến thắng.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Chuyện này thật hoang đường sao có thể được chứ.” Một tên cướp lên tiếng.
Trước lời thách thức của Trần Bảo Ngọc tên Kiệt tỏ ra thích thú, hắn liền đồng ý nhận lời.
Sở dĩ cô nghĩ ra được trò này, là vì cô với Lệ Đằng hay chơi ném phi tiêu trong quán bar.
Người nào ném được ba cây phi tiêu thẳng hàng trước là người chiến thắng, người còn lại phải đáp ứng yêu cầu của người thắng.
Lần nào chơi trò này cô cũng thua, không phải thua vì không làm được, mà thua vì tốc độ.
Nên lần này cô chắc chắn sẽ chiến thắng.
[...]
Trần Bảo Ngọc và Tên Kiệt lúc này hai mắt bịt, chặt được đưa tới một bức tường.
Sau tiếng hô bắt đầu, phát súng đầu tiên cũng được nổ ra mà không biết là của ai.
Cô bình tâm trở lại, hít thở thật sâu tưởng tượng như mình đang cầm cây phi tiêu trong tay.
Bóp cò viên đạn được bay ra dính chặt vào tường, phát súng thứ hai cũng được nổ ra.
Bầu không khí lúc này vô cùng hỗn tạp, sau những tiếng nổ súng.
Mọi người vô cũng hoảng sợ, mong cô gái sẽ là người chiến thắng.
Sau khi xác định được mình đã nổ xong ba phát súng, Trần Bảo Ngọc tháo bịt mắt.
Vài giây sau tên Kiệt cùng tháo bịt mắt ra, cả hai đến kiểm bức tường.
Về phía cô quả nhiên ba viên đạn được xếp thẳng trên bức tường, không sai một ly.
Còn tên Kiệt kia thì một viên thì trên trời, một viên thì dưới đất, viên còn lại thì lạc đâu không biết.
Trận này Trần Bảo Ngọc toàn thắng, nhưng hắn lại không phục bắt đầu trở trò.
Nhân lúc mọi người đang vui vẻ không để ý, tên Kiệt cầm khẩu súng trong tay bóp cò về phía cô.
Do đang vui vẻ trên chiến thắng, Trần Bảo Ngọc không để ý hướng viên đạn đang bay về phía mình.
Lúc cô nhận thì đã quá trễ, viên đạn đã bay tới cự ly không thể nào tránh được.
Không lẽ cô phải chịu thêm một phát đạn nữa, thì lúc này không biết từ đâu ra như có một tảng đá bay tới, đè chặt cô xuống đất.
“Nặng quá.” Trần Bảo Ngọc bất giác lên tiếng, khi cô nhìn lại thì ra là người đàn ông băng vết thương cô khi nảy.
Trán anh ta bất chợt chảy máu, có lẽ do viên đạn đã bay sượt qua.
Người đàn ông đứng dậy sau cú va chạm, đối chấp với tên Kiệt “Không phải đã thỏa thuận với cô gái này rồi sao, nếu cô ấy thắng sẽ thả mọi người đi.”
“Lời nói của cướp mà ngươi cũng tin được sao.” Vừa dứt lời, hắn bóp cò súng về phía người đàn ông.
Nhanh như chớp người đàn cướp lấy khẩu súng, tay còn lại thì bóp lấy cổ họng hắn.
Những tên cướp còn lại thấy tình thế bất lợi liền chĩa súng về phía người đàn ông.
“Các ngươi mau bỏ súng xuống, nếu manh động.
Ta ê là viên đạn sẽ bay thẳng vào đầu thủ lĩnh của các ngươi.” Người đàn ông lạnh lùng đáp.
Trần Bảo Ngọc có chút bất ngờ về người đàn ông này, trông có vẻ là người có học thức.
Ừ thì cơ thể cũng rắn chắn đó, trông có vẻ là tập luyện thường xuyên.
Nhìn sơ qua thì cũng là người nho nhã lịch sử, nhưng không ngờ thân thủ lại nhanh như vậy.
Lại còn phát ngôn kiểu đó, đúng là không thể xem thường được mà.
Người đàn ông nhìn về phía Trần Bảo Ngọc như muốn nói gì "Cô mau qua đây."
"Anh chỉ tôi sao?" Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên, có ý không muốn tuân theo "Tại sao tôi phải nghe theo anh?"
Người đàn ông vẫn tiếp tục