Tại quán cafe
Mộc Di từ sớm đã đến quán sau đó thì ngồi ngẩn ra ở quầy bar đến trưa cũng không có dấu hiệu muốn nói chuyện. Tiểu Ái và tiểu Hân bắt đầu cảm thấy lo lắng, hai cô liền gọi cho tiểu Ngãi cầu cứu. Một lúc sau thì tiểu Ngãi cũng đến, cô ấy nhanh chóng đi vào quầy bar tìm hiểu sự việc.
- Chị, chị làm sao thế?
Lúc này Mộc Di cảm thấy có người chạm vào mình thì mới giật mình. Nhìn tiểu Ngãi đang ngồi bên cạnh nhìn cô lo lắng, Mộc Di cười nhẹ vỗ vỗ tay cô, ý không cần lo.
- Không có gì, chỉ suy nghĩ một số chuyện thôi. Sao em lại đến đây, không có tiết học à?
Tiểu Ngãi lắc đầu
- Không có, lúc nãy em đang đi mua đồ với mẹ thì tiểu Ái gọi cho em nói chị có vẻ kì lạ nên em mới chạy đến đây. Chị, có gì thì nói với em đi, không phải chúng ta là chị em tốt hay sao?
Mộc Di đưa tay xoa đầu cô, thầm nghĩ có nên nói ra hay không. Sao một hồi lưỡng lự cô cũng đem chuyện của mình nói ra.
Một lát sau
- Sao chứ? Chị thật sự nói với anh rể như thế? Chị, chị sao vậy, anh rể yêu chị đến thế kia mà!
Mộc Di lắc đầu, cô cũng không biết. Bây giờ trong lòng cô rất rối, không suy nghĩ được gì cả. Cô cũng biết khi bản thân nói ra câu đó cả hai đều đau đớn, nhưng không nói thì phải làm sao, thà đau sớm vẫn hơn là sau này càng đau nhiều hơn. Tiểu Ngãi vẫn không ngừng lải nhải bên tai cô, cô ấy rất không đồng ý với cách làm của cô.
- Chị, chị nói đi, chị là đang sợ mình sẽ trở thành Giản Nghi thứ hai có phải không?
Mộc Di ngẩn người, trong lòng cô tự hỏi bản thân có phải thật sự là cô đang sợ hãi? Cô sợ tình cảm của anh đối với mình chỉ là yêu thích nhất thời, sẽ có một ngày cô cũng sẽ trở thành Giản Nghi thứ hai bị anh ruồng bỏ. Sợ anh sau khi đá cô đi sẽ cướp đi đứa con của cô. Cô sợ mình sẽ không có biện pháp giành lại con của mình, cô sợ, rất sợ!
Tiểu Ngãi nhìn biểu hiện của cô thì trong lòng đã có đáp án. Cô ấy biết rõ từ nhỏ chị mình sau khi mất đi cha mẹ thì đã không có cảm giác an toàn. Khi lớn lên, chị cũng chưa từng yêu qua ai, chị nói chị sợ chia tay, sợ không quên được người cũ sẽ rất đau đớn. Tiểu Ngãi cảm thấy lòng mình đau đớn, cô rất thương chị của cô. Cô không muốn nhìn chị mãi đau khổ như thế, cô phải nói cho chị mình hiểu, không thể để chị ấy luôn sống trong tình cảnh mỗi ngày đều lo sợ nữa.
- Chị - cô ấy nắm lấy hai tay Mộc Di - chị nghe em nói có được không. Trường hợp của chị và Giản Nghi hoàn toàn không giống nhau. Anh rể yêu cô ta là chuyện của năm năm trước, cô ta bỏ anh ấy đi nên hiện tại anh ấy không còn yêu chỉ là chuyện bình thường. Còn chị là người anh ấy đang yêu, vậy hà cớ gì mà anh ấy lại bỏ chị? Chị xem, hai người hiện tại là vợ chồng, bảo bảo cũng đã có, anh ấy lại không muốn ly hôn chứng tỏ anh ấy trân trọng chị, yêu chị, yêu bảo bảo nữa!
- Nhưng....
- Chị còn nhưng nhị nữa là anh rể sẽ bị người khác cướp luôn cho coi. Chị, mau về nhà đi,