Anh và cô cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, tầng lầu này có đến ba hộ gia đình, đều là những người hàng xóm đã nhìn cô lớn lên.
- Anh bỏ em xuống đi!
Khải Trạch liền thả cô xuống, Mộc Di sửa sang lại quần áo cho ngay ngắn, lúc này cánh cửa nhà của một hộ gia đình nào đó mở ra, từ trong đi ra là một ông cụ khoảng 70 tuổi. Tay ông chống gậy, liếc thấy có người đến, ông chỉnh sửa lại cặp kính đang đeo để nhìn cho rõ là ai. Đến khi thấy được phía trước là một nam một nữ trẻ tuổi thì ông liền lên tiếng. . Đọc truyện hay tại || TRUMtr uyen. CO M ||
- Tiểu Di về đó à?
Mộc Di nhìn ông cụ ở phía trước thì liền nở nụ cười vui vẻ, cô đi đến bên cạnh ông cụ gật đầu chào ông.
- Ông nội Vương, ông khoẻ chứ ạ?
Ông Vương ấy cười cười nắm tay cô vỗ vỗ, vẻ mặt phúc hậu ấm áp.
- Khoẻ, ông khoẻ chứ. Lâu rồi mới thấy con về đây đó, gần đây ông qua nhà con cứ nghe dì con luôn miệng nhắc tới con. Hôm nay về là tốt rồi, tốt rồi.
Cô mỉm cười với ông, sau đó mới nhớ ra là anh vẫn còn đang đứng ở phía sau.
- Ông ơi, người kia là chồng của con, tên là Khải Trạch.
Ông nội Vương nghe cô nói vậy thì liếc nhìn anh một cái đánh giá, Khải Trạch gật đầu chào ông, ông cũng gật gật đầu, cười khà khà nói với cô.
- Tốt lắm, nhìn người này rất đàng hoàng. Mà tiểu Di sao ông không nghe chuyện con làm lễ cưới thế?
Cô mỉm cười ngại ngùng, việc lễ cưới này quả thật chưa từng làm. Lúc trước cũng chỉ là hai bên gia đình gặp nhau ăn bữa cơm qua loa, cô và anh lúc ấy cũng chỉ nghĩ là cưới nhau một năm cần gì phải làm lớn, kí giấy kết hôn là được rồi.
- Dạ, hai cháu chưa định làm lễ cưới, công việc quá bận rộn để khi nào ổn định mới tính chuyện làm lễ ạ.
Khải Trạch đứng ở phía sau mày cau lại, anh quả thật đã nợ cô một lễ cưới rồi. Lúc này việc anh muốn làm nhất chính là gọi cho Tống Ngôn sắp xếp lễ cưới ngay lập tức, sau đó thì mang cô đi thử váy cưới, ngày mai lập tức làm lễ.
Đang bần thần nghĩ ngợi việc làm lễ thì anh nghe thấy cô đang gọi mình.
- Anh sao vậy?
- À, không có việc gì. Nói chuyện với ông xong rồi sau?
Mộc Di dí tay vào trán anh, vẻ mặt muốn cười nhưng lại không cười.
- Anh đó, nãy giờ suy nghĩ lung tung cái gì, ông nội đã vào nhà từ lâu rồi. Em gọi anh cũng không trả lời.
Anh cười cười đưa hai tay ôm cô vào lòng, cụng trán anh vào trán cô, ánh mắt nhìn cô tràn đầy nhu tình.
- Di Di, chúng ta kết hôn đi!
Mộc Di hơi ngẩn ra sau đó thì bật cười đánh vào vai anh một cái.
- Không phải đã kết hôn rồi sao, anh lại nghĩ gì nữa rồi?
- Không phải, lần này anh muốn kết hôn đàng hoàng, làm lễ cưới, cùng em tuyên thệ, công bố danh phận của em, để mọi người đều biết em là vợ của Du Khải Trạch này!
Mộc Di nhìn vào mắt anh, hai tay cô vòng qua ôm lấy cổ anh, môi mỉm cười hạnh phúc.
- Được, chúng ta kết hôn đi!
Anh vui vẻ ôm cô lên xoay vòng vòng, Mộc Di hét toáng lên đánh vào vai anh.
- Bỏ em xuống, bảo bảo, động bảo bảo....
Khải Trạch lúc này mới nhận ra việc có bảo bảo ở trong bụng cô, anh thả