Trong ngôi biệt thự của Khải Trạch, Nhan Mặc với đầu tóc tổ quạ đang ngồi đối diện với hai cha con, à không hiện tại nên gọi là hai chú cháu Khải Trạch và Đậu Đậu.
- Cậu tỉnh chưa?
Khải Trạch hai mắt híp lại, khí lạnh toả ra, nhàn nhạt hỏi Nhan Mặc. Phong thái hoàn toàn giống một vị vua đang tra hỏi tội thần.
Nhan Mặc gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, anh ta vẫn còn bàng hoàng kinh ngạc khi nhìn một lớn một nhỏ ở đối diện.
- Khải Trạch, cậu khẳng định mẹ cậu không sinh thêm à?
Anh hừ lạnh, sinh sao?
- Tôi khẳng định với cậu mẹ tôi không hề sinh thêm!
Nhan Mặc lại suy nghĩ ra một phương hướng khác, mang tính khả thi cao hơn.
- Vậy, đứa bé này cậu sinh à? Giống cậu như thế kia mà, mắt này, mũi này, miệng này, y như từ một khuôn đúc ra vậy!
Người đối diện cảm thấy vô cùng muốn đá tên điên này ra ngoài, anh nhịn xuống cơn tức tiếp tục ôn hòa nói chuyện cùng cậu ta.
- Không phải mẹ tôi sinh, cũng không phải do tôi sinh! Đứa bé là con của hàng xóm gửi trông hộ mà thôi.
Nhan Mặc hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm Khải Trạch, sao đó ánh mắt lại càng trở nên hứng thú với phát hiện mới. Cậu ta cảm khái.
- Khải Trạch à, thật không ngờ cậu lại là con người đó. Nhân lúc vợ không ở nhà liền cùng hàng xóm chơi đùa, đứa nhỏ cũng lớn thế này a!
Một chiếc gối bay đến đập thẳng vào mặt Nhan Mặc, sau đó anh ta có cảm giác có người đang kéo cổ áo mình, cả cơ thể bị kéo lôi từ trên ghế xuống sàn nhà. Nhan Mặc giãy dụa muốn thoát nhưng không được, kết quả anh ta bị Khải Trạch ném ra khỏi cửa.
Đùng!
Cửa nhà đóng lại, Nhan Mặc lồm cồm bò dậy phủi phủi mông, xoa xoa cái cổ, rồi lại xoa xoa bả vai, miệng lẩm bẩm " cái tên ác độc, có con quên bạn". Nhan Mặc vẫn cảm thấy chưa nói đủ, anh ta hét lớn để gọi người bên trong mở cửa.
- Này Khải Trạch, đàn ông gì mà nhỏ nhen dữ vậy, tôi nói như thế không đúng hả? Mở cửa ra, quần áo của ông đây vẫn còn ở trên phòng, mở cửa!!!
Sau khi anh ta vừa dứt lời cửa liền mở ra, Nhan Mặc cảm thấy có chút hân hoan, nhưng rồi sự hân hoan ấy bị dập tắt ngay tại chỗ khi nhìn thấy quần áo của mình bay từ bên trong ra đáp xuống ngay trên đầu anh ta. Nhan Mặc cảm thấy điên tiết.
- Tên họ Du kia, ông đây muốn đánh chết cậu!
- Tự nhiên!
Khải Trạch đứng ở cửa khoanh tay nhìn anh ta, bày ra bộ dạng đón tiếp. Nếu Nhan Mặc muốn đánh thì anh xin được hầu, chỉ sợ là sau khi đánh xong tên kia không đi về nhà được mà thôi. Nhan Mặc hừ một tiếng, lấy quần áo trên đầu xuống giận dữ trừng anh, rồi xoay người đi ra ngoài. Khải Trạch thấy vậy còn thích thú gọi với theo.
- Này, không đánh sao hả?
Nhan Mặc giả vờ mắt