Hai người đang trò chuyện sửng sốt quay về nơi âm thanh vừa phát ra.
Trông thấy đôi mắt u ám đầy tính uy hiếp của Hứa Huân, họ liền thức thời im bặt.
Trái ngược với Hứa Huân, Hứa Định Kiên sau khi nghe những lời này vô cùng đắc ý, trái tim như bị cào nhẹ khiến lòng người ngứa ngáy.
Ngoài cổng trường, Chevrolet Chevette và bốn chiếc BMW khí thế bừng bừng xuất hiện.
Lộ Mẫn bước xuống dưới sự hộ tống của 4 vệ sĩ mặc vest đen và một nữ trợ lý.
Dù đã ngoài 40 nhưng gương mặt Lộ Mẫn vẫn không lưu lại dấu vết của năm tháng, dường như thời gian đã quên lãng bà.
Vẻ đẹp của Lộ Mẫn không mang đến tính công kích ngược lại càng thêm phần đằm thắm dịu dàng.
Hiệu trưởng Đinh Quang Lực cùng các giáo viên khác cẩn trọng tiếp đón: “Phu nhân có thể đến Thanh Tân diễn thuyết, toàn thể nhà trường cùng các em học sinh vô cùng vinh hạnh.”
Lộ Mẫn cười nhẹ, khách sáo đáp lời: “Được đến trường gặp các bạn trẻ tôi vui còn không kịp.
Làm tôi cứ ngỡ mình trẻ ra nhiều đấy chứ.”
Hiệu trưởng trước đó còn nôm nốp lo sợ, lau mồ hôi liên tục nay lại bị lời nói hóm hỉnh của bà chọc cười.
Không ngờ phu nhân Tổng thống lại dễ gần như vậy, ông thả lỏng không ít: “Phu nhân đi đường chắc cũng đã mệt, nếu bà không chê chúng ta tới văn phòng thưởng trà chốc lát rồi hẳn diễn thuyết sau?”
Lộ Mẫn uyển chuyển từ chối: “Hiệu trưởng không cần phiền phức như vậy.
Chúng ta cứ đến thẳng nơi diễn thuyết là được.”
Khi đứng bên ngoài hội trường, Đinh Quang Lực định đẩy cửa bước vào nhưng bất ngờ bị vệ sĩ của Lộ Mẫn ngăn cản.
Bà cong môi cười, chậm rãi lên tiếng: “Để lát rồi vào, tôi muốn nghe cô bé bên trong nói tiếp.
Nữ sinh bây giờ đều cá tính vậy sao?”
Tiếng thì thầm to nhỏ của học sinh bên dưới bị ngắt ngang, phó hiệu trưởng cố kiềm nén lửa giận khẳng định: “Em đã vi phạm quy định còn cổ vũ kích động bạn học, trường sẽ trực tiếp nói chuyện với phụ huynh của em.
Giờ thì kiểm điểm trước toàn trường đi.”
Trịnh Thanh Mây nghe hiệu trưởng mời phụ huynh càng thêm cao hứng nên không có ý định cãi lại, cô ngoan ngoãn đứng lên đọc bản kiểm điểm qua micro: “Em tên Trịnh Thanh Mây, học sinh lớp 10 – 14.
Em thật không nghĩa khí khi...”
Nhìn phong thái tự tin, kiêu ngạo của cô gái nhỏ trên bục, không ai nghĩ cô đang chịu phạt.
Từng câu từng chữ cô thốt lên đều hùng hồn như vị tướng quân đang cổ vũ ý chí binh sĩ trước khi ra trận, làm toàn trường ngơ ngác.
Phó hiệu trưởng và giáo viên ngồi hàng ghế đầu đều bị nghẹn một bụng tức nhưng cũng chẳng làm gì được.
Một nhân viên ghé bên tai Đinh Quang Cung thông báo gì đó, ông hốt hoảng vội vàng đuổi Trịnh Thanh Mây rời đi: “Được rồi! Được rồi! Vấn đề này tôi sẽ thảo luận với phụ huynh của em.
Em về chỗ ngồi đi.”
Lộ Mẫn càng nghe càng hưng phấn, không nhịn được phải bật cười, dáng vẻ thanh tao, không vướng bụi trần của phu nhân Tổng thống hoàn toàn biến mất:
“Cô bé này thật giống tôi hồi trẻ.”
Nói rồi, bà quay sang nhìn Đinh Quang Lực: “Hiệu trưởng có thể sắp xếp cho tôi gặp cô bé sau buổi diễn thuyết không?”
Đinh Quang Lực mờ mịt không hiểu sao vị phu nhân này lại đi chú ý đến một học sinh cá biệt nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ đáp ứng.
Lộ Mẫn gật đầu: “Được vậy thì tốt quá.
Nếu con gái tôi còn sống chắc cũng sẽ hoạt bát đáng yêu giống cô bé.”
Nói tới đây, tim bà như bị bóp nghẹn nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng.
Hiệu trưởng cũng từng nghe Mạc gia tổ chức tang lễ cho con gái vào 10 năm trước.
Là người ngoài ông không tiện nói thêm, chỉ biết an ủi Lộ Mẫn bớt