Danh sách phân lớp theo ban đã được dán trên bảng tin trường.
Gần nửa số học sinh lớp 10 – 14 đã chuyển đi, trùng hợp là Vũ An Miên, Đinh Quang Lưu và Hứa Huân cũng được xếp vào lớp này.
Do vị trí ngồi được xếp theo số thứ tự trên danh sách, nên Trịnh Thanh Mây ngồi cùng bàn với Lân Nhi, Vũ An Miên và Hứa Định Kiên, còn lại là Hứa Huân và Đinh Quang Lưu.
Cứ chốc lát, Lân Nhi quay xuống bàn dưới với vẻ mặt rối rắm rồi lại quay lên làm Trịnh Thanh Mây nhức hết cả đầu.
Cô nhíu mày đứng bật dậy xách cặp đi xuống vỗ vai Đinh Quang Lưu: “Đổi chỗ!”
Đinh Quang Lưu không muốn cô được như ý: “Tại sao tôi phải nghe lời cậu? Tôi thích ngồi ở đây đấy!”
Trịnh Thanh Mây chỉ tay về phía Hứa Huân ngồi bên cạnh, cười sâu xa: “Cậu thích cậu ta?”
Đinh Quang Lưu trừng mắt với cô: “Cứ ngồi gần là thích cậu ta à? Vậy chẳng lẽ cậu muốn đổi chỗ với tôi vì cậu thích Hứa Huân chắc?”
Trịnh Thanh Mây hờ hững đáp: “Đúng vậy! Cậu đi được chưa?”
Đinh Quang Lưu đờ người, cũng không biết mình đã chuyển chỗ như thế nào, đến lúc ngồi xuống mới không nhịn được chửi thề: “Shit!”
Hứa Huân sửng sốt, vội nằm gục xuống bàn xoay mặt ra hướng cửa sổ, nhưng vành tai ửng đỏ đã bán đứng anh.
Hứa Định Kiên ngồi cách họ một lối đi, nghe cô thẳng thắng thừa nhận vội thốt lên: “Không được!”
Trịnh Thanh Mây không thèm quan tâm anh, quay sang chọt tay vào bả vai Hứa Huân.
Hứa Huân cố gắng phớt lờ, nhưng bị cô đùa nhây bắt buộc phải phản ứng lại: “Cậu có chuyện?”
Trịnh Thanh Mây ghé sát lại gần, hạ thấp giọng: “Tớ lấy lại tiền rồi, ba dượng của cậu không giữ được đồng nào đâu.”
Hương hoa nhài dịu ngọt len lỏi chóp mũi Hứa Huân, giọng nói cô êm ái, trong veo khiến anh muốn nghiện.
Đôi môi căn mọng đóng mở tựa như trái cherry đang dụ dỗ anh cắn một ngụm.
Hứa Huân ngả người ra sau, cố giữ khoảng cách với cô.
Nghe Trịnh Thanh Mây nói xong, anh liền hốt hoảng: “Cậu lấy bằng cách nào? Ông ta có làm gì cậu không? Cậu có bị thương ở đâu không?”
Những câu hỏi của anh cứ tới dồn dập khiến cô nhất thời choáng váng, nhưng giây lát lại nở nụ cười ranh mãnh: “Cậu đang quan tâm tớ sao?”
Hứa Huân sửng sốt, lần này thì cả khuôn mặt đều nóng bừng, nói năng lắp bắp: “Tôi...!Tôi...”
Trịnh Thanh Mây làm như không thấy, kiêu ngạo lên tiếng cứ như một chú cún đang vẫy đuôi khoe khoang chiến tích:
“Cũng may là tớ thông minh.
Tất nhiên là thuê người giả cướp chặn đường lấy lại rồi.
Cậu thấy tớ thông minh không?”
Hứa Huân thấy cô lúc này đáng yêu vô cùng, không nhịn được bật cười, trong cơn xúc động liền búng trán cô: “Cậu ngốc sao? Khi không lại mất thêm một khoảng tiền thuê người.”
Trịnh Thanh Mây khựng lại, gãi đầu cười gượng: “Cũng phải.
Nhưng mà cậu cười lên xinh lắm đấy! Sau này cười nhiều lên.”
Ánh mắt anh tối lại, lập tức quay mặt đi nơi khác không nói chuyện với cô.
Trịnh Thanh Mây sợ anh hiểu lầm, vội áp tay lên má xoay mặt anh lại, nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Tớ thề! Tớ nói thật! Cậu cười lên xinh lắm.”
Hứa Huân hoảng hốt gỡ tay cô ra, cúi gằm mặt xuống.
Đang lúc cô tưởng đối phương giận, bất chợt lọt vào tai âm thanh nhỏ đủ để hai người nghe thấy: “Hừ! Xinh là để nói con gái.”
Hứa Định Kiên nhìn hai người thân thiết như vậy bừng bừng lửa giận cứ như bị bạn gái cắm sừng: “Hai người đang làm cái gì?”
Anh định đứng dậy, kéo tay cô ra ngoài thì chủ nhiệm Trần Hạ bước vào lớp, đành thành thật ngồi tại chỗ, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi.
“Vì để sớm chuẩn bị cho kỳ thi đại học quan trọng của các em, nhà trường mới đưa ra quyết định này.
Cô hi vọng các em sẽ sớm thích ứng với lớp 10 – 14 hoàn toàn mới, và có tinh thần đoàn kết, giúp đỡ, sẻ chia với các bạn học của mình.”
Trần Hạ thấy vẻ mặt