“Đây là ý tưởng của cậu?”
Lân Nhi cạn lời nhìn đám người đông nghẹt vây quanh bọn họ như đang tham dự một buổi talk show.
Trịnh Thanh Mây cầm loa đứng giữa nháy mắt với cô ấy.
Cô cao giọng bắt đầu hoạt động tẩy não của mình: “Các anh chị và bạn học thân mến.
Nếu những ai từng đánh nhau với tớ thì sẽ biết tớ là ai, còn với những ai chưa biết thì tớ xin tự giới thiệu.
Tớ, Trịnh Thanh Mây, là học sinh cá biệt lớp 10 – 14.”
Một đàn anh mất kiên nhẫn hét lớn: “Dài dòng quá chừng nào phát tiền đây.
Đợi nãy giờ rồi.”
Nếu mọi người nghĩ sức hút của nhóm năm người Trịnh Thanh Mây đủ để triệu tập học sinh toàn trường thì bạn đã lầm.
Không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được.
Đây là châm ngôn của Trịnh Thanh Mây.
Hứa Định Kiên trợn tròn mắt nhìn gần 2000 học sinh trước mắt, ngoài mặt tươi cười tự tin nhưng lại lén nói nhỏ vào tai Trịnh Thanh Mây: “Ba mẹ cậu cho cậu nhiều tiền vậy à?”
Cô thản nhiên lắc đầu: “Ở đâu ra?”
Nụ cười mỉm trên môi anh không giữ được nữa, cả gương mặt cứng đờ chỉ trong phút chốc: “Cái gì? Rồi xong việc tiền đâu trả cho họ?”
“Này cậu làm gì đó?”
Thấy Hứa Định Kiên chuẩn bị rời đi, cô vội vàng hỏi giật lại.
Anh không những không dừng, thậm chí bước đi còn nhanh hơn: “Nhiêu đây người xông vào đánh cậu, tớ cũng không còn cách.
Để tớ đi trước báo với hiệu trưởng mới là cách giải quyết tốt nhất.”
Đinh Quang Lưu và Hứa Huân vô cùng ăn ý bước ra chặn đường lôi anh vào lại vòng tròn.
“Đại ca, làm người ai làm thế.
Có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu.
Đại ca làm tôi hơi thất vọng đấy nhé.”
Dù đã cố gắng phản kháng nhưng anh vẫn bị hai thằng bạn có tâm lôi trở về.
Trịnh Thanh Mây lên tiếng trấn an mọi người: “Các cậu yên tâm, nếu sau khi nghe tớ nói xong các cậu vẫn muốn lấy tiền, tớ nhất định sẽ đưa các cậu không thiếu một đồng.”
Bầu không khí vốn náo nhiệt phút chốc lắng xuống.
Thấy vậy, Trịnh Thanh Mây ung dung gài bẫy: “Chắc hẳn chúng ta ở đây đều rất trông chờ vào đêm văn nghệ lần này.
Nhưng tớ rất tiếc phải thông báo với các cậu do kinh phí hoạt động bị giảm một nửa, nên e rằng sẽ khiến các cậu phải thất vọng.”
Nghe tới đây, đám người bắt đầu xì xào bàn tán.
Một nam sinh lớn tiếng kháng nghị: “Chẳng phải kinh phí đã được hội phụ huynh tài trợ sao? Giảm một nửa rồi số tiền còn lại đi đâu?”
Những người còn lại cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, tiền không để tổ chức hoạt động vậy để làm gì?”
Trịnh Thanh Mây làm bộ bất đắc dĩ thở dài: “Còn một tin buồn khác đó là chúng ta sẽ đi học vào ngày chủ nhật.
Số tiền còn lại sẽ bù vào chi phí phụ đạo hôm đó.”
“Gì vậy?”
“Muốn chúng ta học tới phát điên hay gì?”
“Đúng đó, sao có thể thế được!”
Trịnh Thanh Mây lòng thầm đắc ý chứng kiến đàn cá từng bước sa vào lưới: “Tớ cũng thấy bất bình như các cậu.
Đây cũng không phải lần đầu tiên nhà trường tự ra quyết định mà không hỏi ý kiến chúng ta.
Các cậu có nghĩ đến nếu tiếp tục như vậy, chúng ta càng bị chèn ép hơn nữa mà vẫn không thể phản kháng?”
Trịnh Thanh Mây hùng hồn nói lời đanh thép: “Đây là cơ hội để chúng ta chứng minh cho nhà trường thấy ý kiến của chúng ta vô cùng quan trọng.
Nếu các bạn đồng ý với đề xuất này thì…”
Vừa nói, cô vừa giơ tay ra hiệu cho bốn người còn lại ôm chồng giấy truyền cho mọi người.
Trịnh Thanh Mây tiếp tục: “Đây là thư đề nghị hủy bỏ quyết định giảm kinh phí hoạt động xuân và