Lưu Mỹ Ái đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa: “Đã muộn rồi, ai lại đến giờ này vậy?”
Tuy trong đầu ngờ vực, nhưng bà vẫn đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Trịnh Thanh Mây đang đợi bên ngoài, thấy Lưu Mỹ Ái đi ra liền cúi đầu lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bác! Bác cho cháu hỏi có bạn Hứa Định Kiên ở nhà không ạ?”
Lưu Mỹ Ái kinh ngạc giây lát, nhưng rất nhanh sau đó đã vui cười hớn hở: “Thanh Mây hả cháu? Mau vào nhà đi, đứng ở ngoài gió lạnh lắm.”
Trịnh Thanh Mây tươi cười đáp lời, đi theo bà vào phòng khách.
Từ dưới lầu, bà lớn tiếng gọi tên con trai: “Định Kiên, bạn con tới đây này.
Còn không mau xuống dưới đón bạn, ở trên đó làm gì!”
Dứt lời, Lưu Mỹ Ái quay sang ân cần hỏi thăm cô: “Cháu muốn uống gì? Nước trái cây hay sữa tươi? Thôi cứ uống sữa tươi cho tốt, lần này cô thấy cháu gầy đi đấy!”
Trịnh Thanh Mây bị sự nhiệt tình của đối phương làm cho choáng váng: “Không sao đâu ạ, cô cứ để cháu uống nước lọc là được rồi.”
Lưu Mỹ Ái vẫn kiên quyết làm theo ý mình, mở tủ lạnh lấy cho cô một cốc sữa tươi: “Cháu đừng ngại.
Cô nói với thằng nhóc thối đó rủ cháu qua đây chơi không biết bao nhiêu lần, thế mà nó có nghe đâu.
Cháu rảnh rỗi nhớ thường xuyên ghé qua chơi với cô, cô ở nhà có một mình cũng buồn lắm.”
Trịnh Thanh Mây khách sáo gật đầu đồng ý: “Dạ được ạ.
Bọn cháu sắp thi cuối kỳ nên cháu qua đây định nhờ cậu ấy phụ đạo.”
Lưu Mỹ Ái nghe vậy càng cười xán lạn: “Vậy thì tốt quá rồi.
Cháu còn nhỏ chuyện học hành phải đặt lên hàng đầu.
Cháu nhờ thằng Kiên nhà cô là đúng rồi đấy.
Đảm bảo kỳ thi năm nay cháu nhất định nằm trong top 3.”
Hứa Định Kiên từ cầu thang đi xuống vừa hay nghe thấy những lời này liền phì cười: “Mẹ đánh giá cao cậu ấy quá rồi đấy! Cậu ấy không đứng cuối khối đã là chuyện ngàn năm có một rồi.”
Lưu Mỹ Ái lườm anh: “Có ai nói bạn mình như con không?”
Bà không quên quay sang an ủi cô: “Cháu đừng nghe nó nói bậy.
Cháu chỉ cần cố hết sức mình là được.
Thành tích có tốt hay không cũng không quá quan trọng.”
Ngay từ lần đầu gặp mẹ Hứa Định Kiên, Trịnh Thanh Mây đã thấy đối phương rất kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái ở chỗ nào cô lại nhất thời không nói ra được.
Tuy vậy, cô vẫn rất trân trọng sự nhiệt tình của bà ấy đối với mình: “Cháu cảm ơn bác.”
“Thôi không làm phiền hai đứa nữa.
Mẹ lên lầu ngủ sớm.
Hai đứa học hành nhớ chú ý sức khỏe, đừng có quá sức.”
Lưu Mỹ Ái vờ ngáp ngắn ngáp dài, trước khi rời đi không quên dặn dò đôi ba câu.
Đợi đến khi chỉ còn hai người, Trịnh Thanh Mây mờ mịt quay sang hỏi anh: “Mẹ của cậu đối với tớ quá tốt thì phải?”
Hứa Định Kiên qua loa đáp lại rồi vờ lảng tránh sang chủ đề khác: “Có sao? Tớ thấy cũng bình thường.
Sao hôm nay cậu lại chủ động học hành thế? Mặt trời mọc đằng Tây à?”
Trịnh Thanh Mây không nghĩ nhiều, nhanh chóng mở ba lô lấy sách