Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống

46: Gian Lận


trước sau


“Chúng ta cá xem lần này người đứng đầu khối và cuối khối là ai?”
Nhóm năm người Hứa Huân đứng cách bảng thông tin vài bước chân, nhìn đám đông vây xem điểm thi cuối kỳ.

Đinh Quang Lưu nháy mắt với Trịnh Thanh Mây cười gian xảo.
Lân Nhi véo tai anh cảnh cáo: “Cậu quá lắm rồi đó! Thay vì trêu chọc người khác, cậu tự lo cho mình trước đi.

Tớ thấy cuối bảng lần này nhất định là cậu.”
Trịnh Thanh Mây đột nhiên lên tiếng: “Cá thì cá, tớ cá người cuối bảng là Lưu thái giám!”
Nụ cười trên môi Đinh Quang Lưu cứng đờ: “Này, này đùa như vậy không vui chút nào.”
“Tớ cá lần này thành tích của Mây nằm top 30.”
Bốn người đồng loạt quay sang nhìn Hứa Định Kiên.

Đinh Quang Lưu cười phá lên: “Đại ca, tôi nói này.

Đại ca đừng u mê mù quáng như vậy chứ? Độc nhất là con gái đẹp đấy!”
Hứa Định Kiên nhướng mày: “Xem ra mắt nhìn người của cậu cũng không tồi!”
Bốp!
Đầu Hứa Định Kiên bị vỗ một cái đau điếng.
Tay Trịnh Thanh Mây còn chưa hạ xuống, cô híp mắt cảnh cáo: “Cậu vừa nói gì? Nói lại tớ xem nào?”
Hứa Định Kiên xoa cái đầu ê ẩm, cười hì hì lấy lòng: “Cậu hiểu lầm rồi! Ý tớ là Lưu thái giám khen cậu đẹp đúng là có mắt nhìn người.”
Đinh Quang Lưu há hốc mồm nghe đối phương trợn mắt nói dối: “Vậy mà cậu cũng nói được.

Còn không phải…”
Anh chưa nói hết lời đã bị cái liếc mắt của Hứa Định Kiên dọa sợ, vội vàng im bặt.
Lân Nhi thấy tình hình không ổn, đánh trống lảng kéo tay Đinh Quang Lưu trốn trước: “Ha ha! Các cậu cứ đứng đó đi, để bọn tớ vào xem điểm thế nào.”
Hứa Huân cũng không vội xem điểm ngay, anh tựa lưng vào tường bất chợt lên tiếng: “Có vẻ lần này cậu thi rất tốt thì phải?”
Vừa dứt lời, một bạn học đang xem điểm bất ngờ hét lên: “Chuyện gì vậy? Sao Trịnh Thanh Mây lại nằm top 20? Có nhầm lẫn gì không đấy?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ba người đang đứng, ngay cả Hứa Huân cũng ngạc nhiên không kém.
Nhân lúc mọi người không chú ý, anh xen vào đám người xem bảng thông tin.

Đinh Quang Lưu và Lân Nhi vừa lúc nhìn thấy xếp hạng của Trịnh Thanh Mây.
Ba người ngỡ ngàng nhìn nhau.

“Á!”
Lân Nhi vui mừng còn hơn cả chính chủ: “Không phải chứ? Trịnh Thanh Mây cậu bị ai nhập à? Cậu mau nói thật cho tớ biết, có phải cậu đổi hồn rồi không?”
Hứa Định Kiên không mấy kinh ngạc, anh cười khích lệ Trịnh Thanh Mây: “Cao hơn tớ dự đoán đấy!”
Đinh Quang Lưu đờ đẫn nhìn cái tên nằm chễm chệ ở cuối bảng của mình, anh chẳng thiết sống nữa.
Hứa Huân vỗ vai anh những tưởng sẽ an ủi đối phương, nhưng lời người này nói ra lại khiến Đinh Quang Lưu tức muốn hộc máu: “Nhớ tiền cược đấy.”
Đinh Quang Lưu lườm anh bằng ánh mắt hình viên đạn.
Lúc này, Vũ An Miên bất ngờ đi tới, chỉ vào mặt Trịnh Thanh Mây cao giọng

nói với đám đông: “Các cậu nghĩ cậu ta thi tốt thật sao? Cậu ta là đồ gian lận! Không thể nào một người đứng cuối bảng đột nhiên nhảy lên top 20 được.”
Lân Nhi thấy đối phương gây sự với bạn mình, tính cách hiền lành thường ngày cũng bị ném đi đâu mất, thay vào đó đanh đá chanh chua chẳng kém gì ai: “Cậu không làm được không có nghĩa là cậu ấy không làm được.

Ghen ăn tức ở hay gì? Cậu tưởng cậu là sách giáo khoa nên mọi người đều phải nghe cậu à? Có bằng chứng gì không mà khẳng định như vậy? Đừng ở đây mà ăn không nói có ưm…”
Đinh Quang Lưu khó xử lấy tay bịt miệng cô lại: “Đều là bạn học với nhau có gì từ từ nói.”
Hứa Huân ngày thường ít quan tâm chuyện người khác nhưng một khi Trịnh Thanh Mây bị nghi ngờ, anh lại gay gắt hơn ai hết: “Cậu không biết thì im miệng đi! Cậu ấy có gian lận hay không cũng không đến lượt người như cậu phán xét.”
Hứa Định Kiên ôn hòa hơn những người còn lại: “Thực lực của cậu ấy tôi biết rõ.

Các cậu không cần nghi ngờ, cậu ấy có gian lận hay không lẽ nào giáo viên không biết.”

Vũ An Miên thấy người xung quanh bênh vực đối phương liền cười châm chọc: “Học hành thì không đến nơi đến chốn, nhưng ở khoảng mê hoặc lòng người xem ra tôi phải học cậu rồi.

Tuy nhiên… Tôi có bằng chứng chứng minh cậu ta gian lận!”
Nói tới đây, cô ta nhếch môi hài lòng nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh.
“Tớ cũng thấy vậy! Ngày thường chỉ biết trốn học như cậu ta muốn thi được điểm cao đúng là chuyện lạ ngàn năm có một.”
“Cậu không thấy cậu ta suốt ngày đi quyến rũ hot boy trường sao? Ngay cả tên quái thai kia cũng không tha, cậu nghĩ thời gian đâu cậu ta học hành?”
“Đúng vậy! Chắc chắn có gian lận.”
Lân Nhi xắn tay áo muốn bước lên đánh bọn người này một trận, nhưng Trịnh Thanh Mây ở phía sau đã kịp thời ngăn cản.
Người trong cuộc như cô lại hết sức nhàn nhã: “Bằng chứng? Bằng chứng gì cậu lấy tôi xem thử.”
Vũ An Miên đắc ý cong môi cười: “Mạnh miệng gớm nhỉ? Chẳng lẽ cậu không nhớ người đã tiết lộ đề thi cho mình sao?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện