Đã hơn một giờ sáng, nhưng phòng riêng của Hứa Định Kiên vẫn còn sáng đèn.
Mỗi ngóc ngách ở nơi riêng tư thuộc về anh chỉ có thể dùng vài từ để miêu tả: gọn gàng, tiêu chuẩn.
Căn phòng lấy tông màu trắng xám làm chủ đạo, đối diện với giường ngủ là một kệ gỗ lớn chất đầy những cuốn sách về chính trị, quan hệ quốc tế, hay thu phục nhân tâm,… Điều này cho thấy rõ định hướng nghề nghiệp, cũng như tham vọng lãnh đạo quốc gia trong tương lai của chủ nhân nơi này.
Chếch bên trái tủ gỗ, một người đàn ông ngồi đối diện thiếu niên trên bộ bàn ghế da màu đen tuyền.
Ông ấy chậm rãi châm trà cũng không có dấu hiệu lên tiếng.
Hứa Định Kiên cũng không vội, giữa hai người họ dường như đang ngầm đọ sức xem ai kiên nhẫn hơn.
Cuối cùng vẫn là Hứa Đình phá tan bầu không khí trầm mặc:
“Dựa theo tuyến thời gian mà con nói, đúng thật ở thủ đô có một người như vậy.
Nhưng cậu ta không phải Hứa Huân.”
Nghe tới đây, đôi mắt vốn đang nhìn xa xăm của thiếu niên đột nhiên có tiêu cự: “Ý ông là sao?”
Hứa Đình nở nụ cười từ ái của người cha hiền: “Cháu đích tôn Phạm gia gần đây lộ mặt trong giới thượng lưu.
Người này trước nay chưa từng xuất hiện, người bên kia lấy lí do cho hắn đi du học từ nhỏ, nghe tin ông cụ bệnh nặng nên cấp tốc về nước.
Tên cậu ta cũng có một chữ Huân.
Phạm Huân.”
Hứa Định Kiên sửng sốt: “Là Phạm gia mà con biết sao?”
Đối phương gật đầu: “Trong vòng còn truyền ra một tin đồn.
Phạm Huân là con trai một tiểu tình nhân Phạm Lượng nuôi bên ngoài, vẫn luôn không được chính thất ưa thích.”
Thiếu niên có chút nghi ngờ: “Ba chắc chắn đây là người con muốn tìm? Dù sao chỉ dựa trên tuyến thời gian Hứa Huân mất tích, chẳng khác nào mò kim đáy biển.”
Hứa Đình dường như đã dự liệu trước câu hỏi này: “Con nói không sai.
Chỉ là trùng hợp Phạm Huân cũng có vết bớt giống như con miêu tả, vẻ ngoài của hai người đúng là từ một khuôn đúc ra.”
“Chỉ có điều…”
Hứa Định Kiên nhíu mày: “Sao vậy?”
Đôi mắt người đàn ông như đang hoài niệm quá khứ: “Cậu bé này ba đã từng thấy.”
“Theo như ba nói, Phạm gia gần đây khua chiêng giống trống chỉ hận không bày hắn ra trưng bày giữa bàn dân thiên hạ, ba nhìn thấy cũng đâu có gì lạ.”
Hứa Đình lắc đầu: “Không phải, ý ba là 15 năm trước.”
…
Mạc gia
Mạc Vũ ngồi một mình trong phòng nghỉ của nghệ sĩ, lặng lẽ nhìn ảnh một bé gái trên màn hình di động.
Đôi môi anh mấp máy, âm thanh phát ra chỉ đủ một mình anh nghe thấy:
“Không phải Uyển Uyển thích nhất được nghe anh đàn sao? Giờ người dân cả nước đều có thể nghe, chỉ còn em là không thể…”
“Rõ ràng em chỉ xuất hiện bên cạnh anh trai hai năm, nhưng lại khiến anh sống trong dày vò suốt hơn một thập kỷ.
Kiếp trước anh trai nợ em sao? Uyển Uyển!”
Ngoài cửa, trợ lý của anh đang nghe điện thoai Lộ Mẫn: “Mạc Vũ đâu rồi? Người trong nhà đợi nó về đón lễ Phục Sinh, nó thì hay rồi giờ chẳng thấy tung tích đâu!”
Lâm Minh khó xử thở