Trịnh Thanh Mây có thể cảm nhận được, ngay khi nghe giọng người này Hứa Huân thoáng hốt hoảng và run rẩy.
Anh siết chặt tay thành nắm đấm, lắc đầu từ chối: “Tôi không đi được, cậu về trước đi.
Tôi còn có việc.”
Thái độ của anh càng khiến cô bất an hơn nữa, nhưng vì chưa thân thiết gì cô không tiện hỏi nhiều chỉ gật đầu rời đi.
Trịnh Thanh Mây vừa ra khỏi con hẻm, người đàn ông trung niên béo mập, bước đi xiêu vẹo tát thật mạnh vào mặt Hứa Huân: “Giỏi lắm! Tao sai mày đi mua rượu, chứ không phải đi quyến rũ người khác.
Với bộ mặt quỷ của mày, mày còn ảo tưởng người ta thích mày? Rượu của tao đâu?”
Hứa Huân cụp mắt che đậy cảm xúc phẫn nộ đang cuồn cuộn dâng lên.
Anh đưa chai rượu trên tay cho Trương Nam.
Hắn ta giật lấy, chẳng những không hài lòng còn nhấc bàn chân to khoẻ đạp vào bụng Hứa Huân, khiến anh nôn ra máu.
Người trong khu dân cư không ai can ngăn, cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc, dường như họ đã quá quen với hành vi bạo lực của bố dượng Trương Nam đối với đứa con riêng này.
Trên con đường chật hẹp, bốc lên mùi rác hôi thối, văng vẳng tiếng quát mắng của hắn ta: “Mẹ nó, tao kêu mày mua 3 chai sao chỉ có nhiêu đây? Mày giỡn mặt với tao? Mày y như con mẹ mày! Lũ vô dụng! Ngu xuẩn!”
Bóng hình Hứa Huân cô độc, mờ dần trong màn đêm, giọng nói của anh không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: “Không đủ tiền.”
“Bịch! Bịch!”
Trương Nam tức giận đấm đá, phát tiết hết thảy phẫn nộ lên người Hứa Huân.
Anh cuộn người lại, hai tay ôm đầu nằm co ro trên mặt đất.
Thiếu niên không khóc, cũng không phản kháng, anh im lặng hứng chịu tất cả nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn, tựa như một con rối gỗ mất đi sự sống.
...
Chỉ cần có tiết thể dục, Trịnh Thanh Mây nhất định sẽ đi học đúng giờ, điều này cả lớp 10 – 14 đều biết.
Cô vừa thay đồng phục bước ra đã bị Hứa Định Kiên chặn lại.
Trên tay anh là túi giấy đựng bánh bao nóng hổi và một hộp sữa bò.
Hứa Định Kiên cười ấm áp: “Chắc cậu chưa ăn sáng! Đây, bữa sáng của cậu.”
Trịnh Thanh Mây sửng sốt, ánh mắt mờ mịt: “Cậu là?”
Hứa Định Kiên ngạc nhiên khi đối phương không nhớ mặt mình: “Hôm qua tớ bị sốt, cậu đưa tớ về.”
Anh vừa dứt lời, Trịnh Thanh Mây nhận ra ngay, đồng thời hoài nghi trước hành động bất thường của đối phương, thẳng thừng từ chối: “Không cần, tôi sợ ăn vào bị nghẹn chết.
Với lại, chúng ta không thân, biến!”
Hứa Định Kiên chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười sáng lạn hơn: “Tớ chỉ muốn làm chút hành động thực tế để cảm ơn cậu.”
Trịnh Thanh Mây đi một vòng quanh người anh, thái độ nghi ngờ viết hết lên mặt: “Cậu trúng tà?”
Anh thấy cô không có ý muốn nhận, liền dùng biện pháp mạnh, cưỡng chế nhét bữa sáng vào tay đối phương: “Nếu cậu không nhận, ngày nào tớ cũng đến trường đưa bữa sáng cho cậu.”
Trịnh Thanh Mây bực bội xách đồ rời đi.
Hứa Định Kiên nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cô, đáy lòng nảy sinh khao khát chinh phục: “Con bé bất lịch sự! Tôi nhất định có cách trị cậu.”
Trên sân thể dục, nữ sinh ngồi lại với nhau trò chuyện, trêu đùa ầm ĩ.
“Nghe nói giáo viên thể dục lớp 10 – 13 nghỉ ốm, hai lớp sẽ học chung với