Lưu Mỹ Ái nằm dài trên xô pha, chăm chú dõi theo bộ phim truyền hình Hàn Quốc đang tới hồi gây cấn.
Trên ti vi, nhân vật nam chính đang tiến lên lầu, trên tay cầm khẩu súng lục, nhẹ nhàng đẩy từng cánh cửa tìm kiếm tội phạm ẩn nấp.
Tiếng chuông cửa bất chợt khiến bà bực dọc ném gối ôm xuống sàn, miệng làu bàu nhưng vẫn bước từng bước nặng nề ra mở cửa.
“Ai đó?”
Gương mặt quen thuộc trước mắt khiến Lưu Mỹ Ái sửng sốt, nhưng chỉ trong chốc lát bà ta lại cười rạng rỡ: “Thanh Thanh! Từ lúc tớ chuyển nhà tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu qua thăm tớ đấy!”
Triệu Thanh Thanh vội vã ôm chầm lấy đối phương: “Tớ nhớ cậu chết mất thôi.”
Nhưng bà ta không nhận ra, ngay khoảnh khắc đó, biểu cảm trên mặt Lưu Mỹ Ái vặn vẹo đến khó coi, cứ như bản thân đang chạm vào thứ gì đó hết sức ghê tởm.
Thế nhưng, khi mặt đối mặt với Triệu Thanh Thanh, bà ta lại biến thành một người tri kỷ ngàn năm có một: “Cậu vào nhà ngồi trước đã, không phải hôm nay cậu đến gặp tớ chỉ vì nhớ tớ thôi đấy chứ?”
Triệu Thanh Thanh ngồi vào ghế cười hì hì lấy lòng: “Thật ra tớ còn muốn báo với cậu một chuyện khác rất quan trọng.”
Lưu Mỹ Ái nửa tin nửa ngờ: “Chuyện gì mà khiến cậu trăm công nghìn việc phải đích thân tới đây? Sao lại không nói qua điện thoại? Cậu làm tớ tò mò quá đây này!”
Triệu Thanh Thanh dường như đang rất vui, từ giọng nói đến vẻ mặt đều toát lên mình là người hạnh phúc nhất thế giới: “Trước khi nói chuyện này, tớ muốn xin lỗi cậu vì đã không sớm nói cho cậu biết bí mật… con nhóc Thanh Mây không phải con ruột của tớ.”
“Cái gì?”
Lưu Mỹ Ái bị tin tức này làm khiếp sợ đến nỗi phải đứng dậy hét lớn.
Triệu Thanh Thanh thấy vậy kéo tay bà: “Cậu cứ ngồi xuống trước đã.”
Lưu Mỹ Ái hoảng hốt, run rẩy cầm tay bà hỏi lại: “Chuyện cậu nói là thật?”
Triệu Thanh Thanh nghiêm túc gật đầu.
Lưu Mỹ Ái gần như cứng họng không nói nên lời, một lát sau bà ta mới lấy lại được giọng nói của mình, cũng không che giấu cơn phẫn nộ đan xen trong đó: “Sao giờ mày mới nói với tao? Sao mày không giấu luôn đi!”
Triệu Thanh Thanh hiểu lầm Lưu Mỹ Ái giận dữ vì đã không xem đối phương là bạn, lại giấu diếm bí mật nghiêm trọng đến vậy, cũng không bất ngờ khi bà ấy đổi xưng hô, chỉ nhẹ giọng giải thích: “Tớ xin lỗi, không phải tớ muốn giấu gì cậu, chỉ vì lúc đó tớ quá đau lòng, cần thời gian để chấp nhận.
Không nghĩ tới, cậu lại nói đi là đi suốt mười mấy năm không liên lạc, tớ cũng không biết nói thế nào.”
Lưu Mỹ Ái nhận ra phản ứng thái quá của bản thân, cố gắng kiềm chế cảm xúc bất thường: “Xin lỗi cậu, tớ chỉ lo cho cậu thôi.”
Triệu Thanh Thanh xua tay cười: “Tớ hiểu cậu mà.
Không sao đâu.”
Đến lúc lấy lại bình tĩnh, Lưu Mỹ Ái mới nhận ra điểm kỳ lạ: “Sao hôm nay cậu lại nhắc chuyện này?”
Triệu Thanh Thanh cười tươi như hoa: “Vì để chuộc lại lỗi lầm quá khứ, tớ muốn báo cho cậu nghe một tin vui.
Tớ tìm lại được con gái rồi! Con bé vẫn ở đây, con bé học chung lớp với con trai cậu đấy.”
Lưu Mỹ Ái tự nhận thấy trái tim mình thật kiên cường, Triệu Thanh Thanh cứ như một quả bom nổ chậm, lôi kéo bà đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác: “Cậu nói ai?”
Triệu Thanh Thanh vẫn luôn chìm đắm trong nỗi vui sướng của một người mẹ, đâu còn hơi sức quan tâm đến cảm nhận của bạn mình: “Con bé tên Vũ An Miên học chung lớp với Định Kiên nhà cậu đấy!”
Lưu Mỹ Ái trợn tròn mắt kinh ngạc: “Ý cậu là cô bé hoa khôi trường ngồi cùng bàn với Định Kiên?”
Triệu Thanh Thanh còn