Đinh Quang Lưu suốt bốn ngày không ăn không ngủ, ôm đầu ngồi một chỗ trong phòng khách nhà Lân Nhi.
Quãng thời gian này, Lân Nhi trở nên đặc biệt khác thường.
Kể từ sau vụ việc đó xảy ra, cô bình tĩnh đến lạ lùng.
Lân Nhi hết sức lý trí chạy đến bệnh viện lưu lại chứng cứ, sau đó nhờ người liên lạc với cảnh sát đến gặp cô lấy lời khai.
Lân Nhi sẵn sàng hỗ trợ hết mình chỉ mong bắt được hung thủ, khiến hắn phải trả giá đắt.
Nếu là cô ấy của trước đây sẽ chẳng đủ dũng cảm để làm những điều này.
Thế nhưng Đinh Quang Lưu lại mong cô giống như trước đây đa sầu đa cảm, yếu đuối mong manh để bản thân có thể bảo vệ cô ấy chu toàn.
Và rồi anh đã không bảo vệ được cô ấy, chỉ cần nhắm mắt lại anh nhận ra bản thân chẳng khác nào tên cầm thú đã gián tiếp gây ra bất hạnh này cho cô.
Đến tận hôm nay, Đinh Quang Lưu mới vỡ lẽ người trước giờ vẫn luôn âm thầm bảo vệ, che chở cho đối phương chỉ có mình cô ấy.
Lân Nhi bảo vệ anh đến mức anh quên đi rằng chính thiếu nữ ấy mới là người tứ cố vô thân, sống xa gia đình, chịu đựng hết thảy những cô đơn, tủi hổ.
Anh chẳng làm được gì ngoài đem đến tổn thương và đau đớn cho Lân Nhi.
Anh muốn bù đắp, trong đầu anh giờ phút này mới sáng tỏ, thương hại cũng được, tình yêu cũng chẳng sao, anh nguyện dùng cả đời để đồng hành, chở che và nâng niu cô ấy, bất chấp thế gian đổi thay, vật chất phù phiếm hay thậm chí là cả sinh mệnh.
Nhưng Lân Nhi hiện tại không cần anh nữa, cô vẫn không muốn gặp anh, dường như chán ghét, thậm chí đẩy anh đi xa khuất mắt cô.
Chuông điện thoại đổ chuông hồi lâu anh mới phát hiện.
“Alo! Sao hai người không đi học? Gần đây hai người làm chuyện gì ấp a ấp úng thế hả?”
Người gọi đến là Trịnh Thanh Mây.
Cô không tin vào tai mình, đầu bên kia điện thoại phát ra âm thanh khô khốc, trầm khàn, thỉnh thoảng như vang lên tiếng nức nở: “Tớ hại cậu ấy rồi.
Cậu ấy không cần tớ nữa, tớ phải làm sao? Trịnh Thanh Mây! Cậu nói cho tớ biết tớ phải làm sao bây giờ?”
Trịnh Thanh Mây lúc này đang ngồi trên lớp, dường như theo bản năng quay sang nhìn Vũ An Miên, lại vừa hay gặp Hứa Định Kiên trùng hợp ngẩng đầu.
Cậu ta còn tưởng bở nháy mắt với cô.
Trịnh Thanh Mây lườm anh một cái rồi chậm rãi lên tiếng: “Cậu bị Vũ An Miên đá à? Mà hình như không đúng lắm, nhìn cậu ta đâu có gì đau khổ đâu? Mà cũng không thể nói vậy…”
“TRỊNH THANH MÂY!” Trong điện thoại, Đinh Quang Lưu gằn giọng ngắt ngang.
Cô bị tiếng quát làm giật mình bất chợt khựng lại.
Đối phương tiếp tục lên tiếng: “Người tớ nói là Lân Nhi! Tớ xin cậu, cậu ấy đã nhiều ngày không ăn không uống, cứ nhốt mình trong phòng, nếu còn tiếp tục cậu ấy sẽ chết mất.
Nể tình chúng ta từng là bạn, cậu muốn tôi làm gì cũng được.
Tôi xin cậu, cậu đến khuyên cậu ấy được không?”
Nghe tới đây, Trịnh Thanh Mây không còn đủ bình tĩnh nữa: “Tên chó chết nhà cậu, cậu lại làm gì cậu ấy nữa, cậu đợi đó tôi sẽ tính sổ với cậu!”
Không đợi đối phương trả lời, cô đã ngắt điện thoại, vội vàng thu dọn cặp xách.
Khi bước ngang qua bàn Hứa Định Kiên, cô đột nhiên nghĩ đến gì đó liền nắm tay cậu ấy kéo theo.
Hứa Định Kiên tùy ý để cô kéo, vừa chạy theo vừa cười nham nhở: “Hiếm khi cậu chủ động với tớ như vậy.
Tớ rất vui.
Nhưng đừng có cử động mạnh cẩn thận vết thương lại nứt ra.”
Thấy Trịnh Thanh Mây mím môi, im lặng không