“A Vinh, xe chuẩn bị xong chưa?” Lương Cẩn ôm Lâm Giai Thụy đi vào thang máy, hỏi tay vệ sĩ.
“Xong rồi thưa cậu chủ.”
“Được, xuất phát.”
Nhưng vừa ra khỏi biệt thự, Lương Cẩn liền cảm thấy không ổn, có người theo dõi.
Lương Cẩn cười lạnh một tiếng, gã đã đoán trước được điều này, gã biết tên Dịch Khiêm không đáng tin cậy. Hắn không dẫn theo quá nhiều người từ thành phố B tới, nhưng cũng đủ để chạy mấy chiếc xe giống nhau ngụy trang.
Xe chạy rất nhanh, Lương Cẩn ở trong xe ôm chặt Lâm Giai Thụy, quát tài xế: “Đi ra đường cái! Đừng có đi đường nhỏ! Chúng ta không phải dân bản địa, không thể thạo đường bằng chúng! Chỉ cần ra được đường cao tốc là xong chuyện!”
Tài xế gật đầu, nhấn mạnh ga. Chiếc xe con màu đen lao như bay trên đường.
Long Hoằng Văn ở phía sau sốt ruột đến mức đổ mồ hôi lạnh, anh cảm thấy tim mình lúc thì bị hơ trên lửa, lúc lại rơi vào hầm băng. Chắc chưa có hôm nào giống như hôm nay, tim vọt lên tận cổ họng, vừa đau đớn vừa khó chịu. Và cũng chưa có chuyện gì khiến anh hối hận đến mức muốn đập chết bản thân như chuyện này.
Lâm Giai Thụy không cho anh đưa đi, anh vốn định lặng lẽ theo sau tiễn hắn ra bến xe, từng phút trước khi biệt ly đều vô cùng quý giá, ai biết lần chia tay này đến bao giờ mới gặp lại? Nhưng vừa bước ra cửa thì nhận được điện thoại của bên đối tác Hoa Hải Sinh: “Hoằng Văn, gần đây có một case xảy ra vấn đề, rất gấp rồi! Anh đừng có lười biếng nữa! Nhanh trở về cho tôi! Dạo này tôi đỡ thay anh bao nhiêu rượu anh có biết không hả %*(%&^%$!” Thế là Long Hoằng Văn liền chạy về công ty, đúng là anh có lỗi với Hải Sinh, bận rộn các thứ đều là cậu ta, còn mình thì viện đủ lý do để ở lại thành phố A. Nhưng anh chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình như lần này.
Đang làm việc ở công ty thì bất ngờ nhận được điện thoại của Đỗ Vũ Đường: “Hoằng Văn à! Em nghe Dịch Khiêm nói thuộc hạ của anh ta về báo cáo, Lâm mỹ nhân nhà anh bị bắt đi rồi ~.” Giọng nói nhẹ nhàng, như thể đang kể chuyện hôm nay trời mưa.
Nhưng Long Hoằng Văn gần như không cầm chắc được điện thoại… Xa nhau chưa đến sáu tiếng, tưởng rằng lúc này hắn đang ngồi trên tàu mơ màng ngắm phong cảnh, ai ngờ hắn lại bị bắt trói?
Anh vội vàng giao hết lại cho Hải Sinh, gấp rút đi tìm Đỗ Vũ Đường, sau đó tìm được biệt thự ở thành phố A của Lương Cẩn.
Bên trong vẫn không có động tĩnh, trời chập choạng tối, cuối cùng thì tối hẳn, Long Hoằng Văn chưa ăn cơm nhưng vẫn không hề thấy đói. Anh chỉ thấy tim mình giống như bị ném vào chảo dầu, đảo rồi lại đảo, cuối cùng ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được. Trong mối quan hệ này anh từng thấy bất mãn – Vì sao trái tim Lâm Giai Thụy luôn luôn đóng chặt, dù mình nỗ lực đến mấy cũng vẫn xa lánh mình? Anh từng lưỡng lự, từng do dự, cho và nhận không công bằng, đồng thời là sự chênh lệch địa vị, anh là thương nhân, không thể chấp nhận mình ở vị trí như vậy. Nhưng cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp với trái tim mình, bởi vì anh hiểu rõ, đây không phải là thương trường, không thể cân đo đong đếm được. Trong vài giờ chờ đợi, anh không ngừng ăn ăn và cầu khẩn – Nếu đây là sự trừng phạt dành cho sự dao động của anh, vậy thì hãy trừng phạt chính anh. Chuyện tình cảm chưa bao giờ bình đẳng, luôn có một người yêu người kia nhiều hơn, từ giờ trở đi, mình chấp nhận! Cho dù đến khi chết, người ấy vẫn không thích mình, mình cũng chấp nhận! Chỉ cần cậu ấy ở bên cạnh mình…
Thấy xe của Lương Cẩn lái ra, anh gần như muốn lập tức lao tới, nhưng bị Đỗ Vũ Đường kéo lại – Đối phương có mười mấy chiếc xe, tất cả đều giống nhau như đúc. Bọn họ không biết rốt cuộc Lâm Giai Thụy ở trong chiếc xe nào.
Long Hoằng Văn mắt đỏ rực, Đỗ Vũ Đường ở bên cạnh trấn an: “Đừng sốt ruột, em sẽ điều xe tới đuổi theo bọn họ.”
Long Hoằng Văn không đợi Đỗ Vũ Đường sắp xếp xong đã lên xe lái đi, anh không biết nên đi theo xe nào, chỉ bám đuôi theo trực giác.
Xe ra đường lớn, có một ngã ba, một hướng đi về thành phố B, một hướng đi về thành phố H, một hướng đi thành phố G. Long Hoằng Văn biết Lương Cẩn là dân thành phố B, nhưng nghĩ chắc là hắn sẽ không đi thẳng đến đõ, thế là liền chọn thành phó H – hướng có thể đi vòng về thành phố H gần nhất.
Đúng là Lương Cẩn đã chọn hướng đi thành phố H, gã có nhà ở đó, đồng thời cách thế lực của gã ở thành phố B khá gần.
Xe lao như bay trong đêm, Lương Cẩn nhìn đèn đường và cảnh vật lùi nhanh về phía sau, khuôn mặt cuối cùng cũng lộ ra nét cười. Gã cảm thấy sự thanh thản đã lâu chưa được cảm nhận. Gã là con ông cháu cha, gia thế tốt, vừa ra đời đã không phải lo ăn lo mặc, muốn gì được nấy. Gã chưa bao giờ có ước mơ, bởi gã biết con đường của hắn đã được sắp đặt sẵn, gã chỉ cần tuần tự tiến lên là được. Chưa trưởng thành hắn đã biết cuộc sống sau này của mình như thế nào – Liên hôn, nối dõi tông đường, sau đó cống hiến trọn đời cho tập đoàn, cuối cùng trở thành người bảo thủ giống như cha và ông. Gã cười tự giễu. Nhìn người trong lòng, là người này cho hắn thấy sức mạnh của ước mơ, cho hắn biết rằng cuộc sống nằm trong tay chính mình, chỉ cần mình muốn cũng có thể sống cuộc đời đầy màu sắc. Khi đó khuôn mặt hắn tràn đầy tự tin, hễ nhắc đến chụp ảnh là mắt sáng rực, phấn chấn hồ hởi, người bình thường ít nói lúc này lại có thể luyên thuyên liên hồi. Gã cứ như vậy bị hấp dẫn, cuối cùng không khống chế được bản thân. Không nhịn được phá hủy tất cả của hắn, muốn bóng mình in dấu trong đôi mắt sáng rực rỡ ấy… Rơi xuống vũng lầy, không sao thoát ra được.
Lương Cẩn vuốt ve mặt Lâm Giai Thụy, mỉm cười, không sao, từ giờ trở đi, anh thuộc về tôi, không ai có thể cướp đi được.
Nhưng một giây sau, nụ cười của Lương Cẩn đọng lại.
Một chiếc xe tải phía trước bị mất lái đang lao về phía này, không kịp tránh né! Tài xế vận hết sức lực xoay tay lái cũng không tránh được. Thoáng chốc, cả thế giới mất đi âm thanh, đầu óc Lương Cẩn trống rỗng, gã không kịp nghĩ thêm gì, tương lai gã vẽ ra cùng với Lâm Giai Thụy dường như hóa thành ảo ảnh. Gã chỉ kịp che chở cho Lâm Giai Thụy, sau đó bản thân bị va mạnh vào cửa sổ xe…
Long Hoằng Văn theo sát phía sau mấy chiếc xe màu đen, bỗng nhiên thấy vụ tai nạn xe này. Khoảnh khắc đó, tim anh như ngừng đập, anh cầu xin – Bên trong xin đừng là Tiểu Thụy! Nếu không có, anh nguyện ăn chay lễ Phật cả đời!
Anh lảo đảo chạy đến bên cạnh chiếc xe, run rẩy mở cửa xe. Sự thực tàn khốc chứng minh, có chuyện mới viện đến thần, sẽ bị thần vứt bỏ. Lương Cẩn
máu me đầy đầu, Lâm Giai Thụy được gã ôm trong lòng không rõ tình hình.
Long Hoằng Văn không kìm được nước mắt, suýt nữa thì anh đứng không vững, nhưng tình cảnh trước mắt không cho phép anh ngã xuống. Thuộc hạ của Lương Cẩn cũng tụ lại, ba chân bốn cẳng khiêng người ra. Long Hoằng Văn cố giữ bình tĩnh gọi 110, rồi đi lên ôm Lâm Giai Thụy vào lòng. Lương Cẩn ôm rất chặt, suýt nữa thì không tách được hai bọn họ. Lâm Giai Thụy vẫn ngủ yên ổn, cánh tay hơi xây xát, Long Hoằng Văn dụi đầu vào hõm vai Lâm Giai Thụy, mặc cho nước mắt ràn rụa. Anh chưa từng sợ hãi đến vậy, nếu mất đi người này… Anh không tưởng tượng nổi cuộc sống của mình sẽ ra sao.
Cuối cùng người được đưa đến bệnh viện gần nhất, tài xế chết ngay tại chỗ, Lâm Giai Thụy và Lương Cẩn ngồi ở ghế sau, lại thắt dây an toàn nên tai qua nạn khỏi. Lâm Giai Thụy bị chấn động não nhẹ và gãy xương cánh tay phải – do bị ghế trước đè. Lương Cẩn chấn động não mạnh, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Lâm Giai Thụy có cảm giác mình đã mơ một giấc mơ dài. Trong mơ sóng thần nhấn chìm nơi hắn sinh sống, từ đồng bằng đến rừng hoang, hắn đang không ngừng chạy về phía trước, chạy mãi chạy mãi, sóng thần vẫn gào thét sau lưng, hắn không dám dừng lại. Đằng sau mênh mông biển nước, hắn nghe thấy mẹ hét lên: “Tiểu Thụy chạy nhanh lên!” Nhưng cuối cùng hắn mệt quá, không thể chạy tiếp được nữa, chỉ có thể nghẹn ngào tủi thân bảo mẹ: “Không chạy được nữa thì sao hả mẹ?” Nhưng mẹ vẫn quát lên: “Tiểu Thụy chạy nhanh lên!” Hắn vùng vẫy đứng dậy, con đường phía trước không có điểm cuối, hắn chỉ có thể không ngừng tiến lên. Cuối cùng không biết là ai, vươn tay ra giữ chặt lấy hắn, kéo hắn tiếp tục chạy về phía trước. Đôi tay ấy vừa quen thuộc vừa ấm áp, nhưng lại không thể nhớ ra là của ai…
Long Hoằng Văn cầm tay Lâm Giai Thụy ngồi một đêm, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Khi Lâm Giai Thụy tỉnh lại thì thấy một cảnh như vậy – Ánh mặt trời bình minh chiếu lên mặt Long Hoằng Văn, người nọ tuy trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không buông tay hắn. Lâm Giai Thụy thầm nghĩ, bàn tay ấm áp trong mơ chính là đây sao? Hắn liền cầm tay Long Hoằng Văn lên quan sát tỉ mỉ, đôi tay này không có gì đặc biệt, khớp xương rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, nhưng sao lại ấm áp đến vậy nhỉ?
Hắn vừa cử động, Long Hoằng Văn đã dậy, thấy Lâm Giai Thụy tỉnh lại liền vui mừng ôm hắn: “Tiểu Thụy! Em không sao rồi, tốt quá!”
Lâm Giai Thụy mỉm cười, vươn cánh tay không bị thương xoa xoa đầu anh, đáp: “Em không sao.”
Long Hoằng Văn nghĩ lại mà run rẩy: “Suýt nữa anh đã mất em… Em biết không, lúc nhìn thấy em trong xe tim anh ngừng đập luôn! May mà em không sao, em vẫn ổn!” Nói đến tiếng cuối cùng đã có chút nghẹn ngào.
Lâm Giai Thụy hơi lúng túng, thực ra từ đầu đến cuối hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi Lương Cẩn cho hắn uống ly rượu đó, hắn vẫn luôn mê man. Trong quá trình đó hình như có rung động mạnh và đau đớn, hắn muốn mở mắt ra nhưng không sao mở nổi. Vừa tỉnh dậy đã ở bệnh viện, đã thế còn bị thương nữa, thực ra hắn hơi mơ hồ. Vậy là hắn liền dè dặt hỏi: “Sao vậy?”
Long Hoằng Văn chỉ lắc đầu, Lâm Giai Thụy lại cảm thấy có chất lỏng lành lạnh rơi vào vai mình. Hắn không tin nổi kéo Long Hoằng Văn ra nhìn, kinh ngạc phát hiện Long Hoằng Văn thực sự khóc. Hắn càng thêm mơ hồ… Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất thế này, vậy mà lại… khóc?
Hình như Long Hoằng Văn cũng hơi xấu hổ, lau nước mắt, giải thích cho hắn tai nạn lần này, cuối cùng ôm chặt Lâm Giai Thụy vào lòng. Chặt đến mức Lâm Giai Thụy thấy xương của mình bị ép hơi đau.
Ôm một lúc lâu, dường như Long Hoằng Văn muốn ôm đến sông cạn đá mòn cũng không chịu buông tay vậy, Lâm Giai Thụy đành phải yếu ớt nói vọng ra: “Đói…”
Long Hoằng Văn vội vàng buông hắn ra, chạy ra ngoài: “Anh đi mua đồ ăn!”
Khi Long Hoằng Văn trở lại phòng bệnh thì Lữ Triết Minh đã tới, mang theo cháo tự mình nấu, đang bón cho Lâm Giai Thụy. Long Hoằng Văn nhìn cháo của mình, căm tức trừng mắt nhìn Lữ Triết Minh. Lữ Triết Minh nhìn lại, sờ mũi cười tủm tỉm, bảo Lâm Giai Thụy: “Ù ôi, có người ghen rồi! Tôi không dám cho cậu ăn nữa đâu!” Nói rồi đưa bát cho Long Hoằng Văn, lúc này Long Hoằng Văn mới mỉm cười.
Sau đó Lữ Triết Minh liền đi tìm bác sĩ hỏi về tình huống của Lâm Giai Thụy, tất nhiên An Chí Hằng cũng đi theo. Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Lâm Giai Thụy ăn cháo xong, chỉ vào giỏ trái cây bên cạnh nói: “Gọt cho em quả táo đi!”
Long Hoằng Văn để bát xuống, ngồi cạnh hắn im lặng gọt táo.
Lâm Giai Thụy nghiêng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Thực ra hắn rất ghét bệnh viện, nơi này luôn luôn là một màu trắng, ga giường trắng, tường trắng, đồng phục trắng. Trong trí nhớ, mẹ hắn cũng ra đi trong phòng bệnh với bốn bức tường trắng toát như thế này.
Hắn quay sang, nhìn Long Hoằng Văn đang chăm chú gọt táo. Nhìn kĩ, anh có ngũ quan rất sắc nét, đường nét góc cạnh rõ ràng, dáng vẻ cúi đầu nghiêm túc gọt táo cũng rất hấp dẫn. Lâm Giai Thụy bật cười, cực phẩm này, cuối cùng vẫn thuộc về mình thôi.
Thế là hắn liền bảo Long Hoằng Văn: “Chờ tay em khỏi hẳn, thì cùng em đi gặp mẹ nhé?”
Dao trên tay chệch đi một chút, suýt nữa không cầm chắc được quả táo, anh ngạc nhiên nhìn Lâm Giai Thụy, miệng há hốc. Lâm Giai Thụy thầm nghĩ, ầy, vẫn là cái bộ dạng ngốc nghếch này!
Long Hoằng Văn lập tức phản ứng lại, vứt dao sang một bên, đưa táo cho Lâm Giai Thụy, nói: “Tiểu Thụy! Em… em nói thật chứ?”
Lâm Giai Thụy trợn mắt, rồi ra vẻ thờ ơ nói: “Ồ, anh bảo giả thì là giả đi!”
Long Hoằng Văn cuống quýt lắc đầu: “Ai bảo! Là thật là thật!” Tiếp đó, như sợ hắn không tin, còn gật mạnh đầu một cái.
Lâm Giai Thụy hài lòng nhắm mắt ngủ tiếp.