"Tráccc...Trác tổng, anh nói rõ ràng một chút đi..." Đới An Lạc nhìn người đàn ông ngũ quan hoàn mỹ phía trước mặt, không khỏi bực tức dùng ánh mắt kiên định để nói chuyện với anh ta.
Trác Nhất Phong không ngần ngại, càng lúc càng tiến sát lại gần cô, gần quá mức khiến Đới An Lạc không giữ nổi sự bình tĩnh bất giác lùi mấy bước về phía sau.
"Cô nên nhớ cô có được ngày hôm nay là nhờ vào cái gì.
Tôi không muốn cô từ nay về sau để tình cảm chi phối công việc" Ánh mắt này của Trác Nhất Phong như đang muốn băm thây xẻo thịt Đới An Lạc ra làm trăm mảnh.
An Lạc vẫn chưa thể hiểu hết lời lẽ Trác Nhất Phong muốn nói đến là gì.
Rốt cuộc cô có được ngày hôm nay là nhờ vào cái gì? Chính bản thân cô cũng thật sự không biết nữa.
An Lạc lùi đến độ mất đà té ngã sóng soài trên mặt đất, vết thương ở cổ chân lúc nãy truyền tới cơn đau dữ dội.
Tay cô nắm lấy cổ chân bóp thật mạnh, đây là cách mà cô thường dùng để làm giảm cơn đau đớn nhất thời.
Gương mặt cam chịu không thốt thành tiếng này của Đới An Lạc khiến Trác Nhất Phong cảm thấy chán ghét vô tận cùng.
Anh vốn không có ý định sẽ đỡ cô đứng dậy, lạnh nhạt quăng cho cô một câu nói "Đau sao? Nỗi đau này của cô có đau bằng lúc đó họ đã chịu đựng hay không?"
Trác Nhất Phong kiềm chế bản thân cuộn tròn tay lại thành nắm đấm, gân xanh từng sợi nổi lên thấy rõ.
Mặc kệ lời nói có sức ảnh hưởng gì đến Đới An Lạc, Trác Nhất Phong cũng không quá để tâm đến cô, trực tiếp xoay người quay về ghế ngồi dùi mặt vào màn hình máy tính.
Giọng điệu cứng nhắc như một khúc gỗ đã hóa thạch lâu năm "Trở về làm xong đống tài liệu cho tôi"
"Vâng" An Lạc nhặt vội tài liệu rơi ở xung quanh lên, một lần nữa cô bóp thật mạnh vào cổ chân mình khó khăn tự đứng dậy, lê từng bước chân khó nhọc đi ra ngoài.
Mỗi một lần chân phải chạm xuống đất là cơn đau điếng lại xộc thẳng lên não cô, tay cô siết chặt xấp tài liệu đang ôm, cắn răng chịu đựng.
Mọi người xung quanh đều cười khẩy mỉa may khi thấy bộ dạng khổ sở của cô bước ra từ phòng Tổng giám đốc.
"Đáng đời..." Những lời cay nghiệt thỏa mãn sự ghen tức trong lòng bọn họ.
Cô nở nụ cười khổ "Tình người ở thời buổi này thực sự bạc bẽo."
Tần Diệp từ xa nhìn thấy không khỏi chua xót trong lòng, chạy ra đỡ An Lạc "Lạc Lạc, chân em bị sao vậy?"
Nhìn thấy Tần Diệp, đôi mắt An Lạc trở nên đỏ hoe, cô cảm động.
Dù cô có như thế nào thì Tần Diệp vẫn luôn đối xử thật lòng với cô, trước nay vẫn không thay đổi.
An Lạc nở nụ cười che giấu cảm xúc thật, không muốn Tần Diệp quá lo lắng cho mình, liền giễu cợt "Tần tỷ tỷ à, em không sao, chỉ là lúc sáng chạy vội trật chân một xíu thôi"
"Có cần đến bệnh viện kiểm tra thử không?" Tần Diệp nhìn xuống thấy cổ chân An Lạc sưng to