Đoànggg.....
Thẩm Kiêu dùng súng bắn hỏng khóa từ trên cánh cửa, ba tên vệ sĩ dùng sức cùng đạp mạnh, nhưng cảnh cửa vẫn chưa thể mở ra.
Bởi vì đây là cửa phòng khách sạn, nên rất kiên cố chắc chắn.
Hai tên bên trong đang giở trò với Đới An Lạc nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, hốt hoảng dừng hành động cặn bã lại.
Thêm hai lần nữa, cánh cửa đã chống chịu không nổi với sức đạp liên hoàng bật tung ra.
Toàn bộ sự vật sự việc bên trong thu hết vào tầm mắt của Trác Nhất Phong.
Anh lao thẳng vào phòng kéo cái tên đê tiện bỉ ỏi đang ngồi bên trên người Đới An Lạc xuống, giương tay dồn hết sức lực đấm thẳng vào mặt hắn.
Tên còn lại sợ hãi, hắn toang muốn bỏ chạy đi nhưng cửa đã bị người của Trác Nhất Phong chặn mất rồi, đây lại là tầng 7 không thể tháo chạy bằng đường cửa sổ được.
Chỉ có thể ở yên chịu chết.
Vệ sĩ tiến tới giữ chặt hai tên cặn bã này lại chờ lệnh của Trác Nhất Phong.
Trên người bọn chúng chỉ quấn mỗi chiếc khăn phía bên dưới.
"Tất cả ra ngoài" Trác Nhất Phong phẫn nộ hét lớn.
Anh cởi áo khoác trên người mình ra đắp lên người Đới An Lạc.
Áo của cô bị bọn chúng xé rách không thương tiếc, bung mất hai cúc áo, để lộ phần da thịt mơn mởn, đầu tóc rối bời, miệng bị cột chặt bằng cà vạt, nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt, ánh mắt mơ hồ vô cùng hoảng loạn.
Cẩn thận ôm lấy cô vào trong lòng mình, nhẹ nhàng tháo bỏ cà vạt đang buộc chặt trên miệng cô xuống, máu tươi tuôn chảy ra từ nơi khóe miệng.
Anh đưa tay quệt máu cho cô, đôi môi xinh đẹp bị bầm dập vẫn còn đang rỉ máu, trên khuôn mặt còn có nhiều vết bầm tím.
Nhìn thấy Trác Nhất Phong ôm lấy mình giống như phao cứu sinh đời cô, cô đã quá sợ hãi mệt mỏi rồi, mơ hồ không biết đây là thật hay mình đang tưởng tượng ra nữa.
Nhưng cảm giác này thật sự rất chân thật.
Trác Nhất Phong đến rồi, Trác Nhất Phong đến cứu cô.......
Giọng cô thều thào "Trác tổng, tôi khó chịu quá....."
Một lần nữa Đới An Lạc lại rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh, cô chìm vào trong bóng tối.
Đôi mắt Trác Nhất Phong hằn sọc lên những tia máu đỏ "Xin lỗi, tôi đã đến trễ"
Anh bế xốc cô lên, đi ra bên ngoài, ánh mắt không thèm rớt xuống người hai tên cặn bã kia "Xử lý bọn chúng cho tôi....Con mắt nào của chúng đã nhìn Đới An Lạc, đôi tay nào của chúng đã động vào người Đới An Lạc thì đều phải loại bỏ sạch sẽ"
Lời nói đanh thép đay nghiến từng chữ một của Trác Nhất Phong khiến chúng hoảng loạn, van xin điên cuồng "Trác tổng...Trác tổng...xin tha mạng cho chúng tôi.
Chúng tôi chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi.
Chúng tôiiii...chúng tôi vẫn chưa làm gì cô Đới hết"
"Chưa làm gì....?" Trác Nhất Phong làm gì có lòng cao thượng vị tha mà bỏ qua mạng chó của chúng.
Nếu như hôm nay anh đến trễ một chút nữa thì liệu chúng có tha cho Đới An Lạc hay không?
Bệnh viện Hồng Phúc
"Buôngggg....buông tôi ra, các người tránh xa ra" Đới An Lạc hét lên hoảng loạn trong cơn mê man.
Nữ y tá ghì chặt người cô xuống giường, trấn an tinh thần cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng "Cô Đới bình tĩnh..bình tĩnh lại nào"
Đới An Lạc từ từ mở đôi mắt, nhìn người đang đứng trước mặt mình, quan sát khung cảnh xung quanh, biết mình đang